XtGem Forum catalog
Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322212

Bình chọn: 8.5.00/10/221 lượt.

g minh bọn họ không hề ăn ý.

Ý cô không phải ý anh hiểu.

Bực bội, im lặng, khó ưa.

Cô khẽ cắn môi, “Nhưng em gấp.”

Thật sự ép cô nói hết ra á.

Nói xong, cô còn chủ động hôn anh.

Anh nhướng mày, không động đậy gì hết, cứ như anh đang chờ cô tấn công vậy.

Sao không phản ứng gì thế, cô bực hết sức.

May có đắp chăn, không chắc cô độn thổ chết mất.

Gan to hơn được tí, cô nhìn anh, cái tướng thấy chết không sờn.

Trở mình lên người anh, hãy còn ngọt ngào hôn anh, như chú mèo nhỏ nghịch ngợm trèo lên người anh, mềm mềm nhột nhột.

Mới đó, tay cô đã sờ vào giữa hai chân anh, đã vậy anh lại không có ý tránh đi, “Thật nhịn được á.”

Chẳng phải ai cũng nói, đàn ông bình thường chẳng ai nhịn được mà.

“Cần gì nhịn.” Anh nhướng mày nhìn cô, “Chẳng phải em đang giải quyết vấn đề đó sao?”

Đồ đáng ghét.

Tức anh ách, nhưng vẫn không từ bỏ, ngỏm dậy chống lên người anh, dạng chân ra chầm chậm ngồi xuồng, tốc độ của cô chậm ơi là chậm, trận này anh cực kì nhẫn nại.

Cuối cùng cũng ngồi xuống thành cng, chiếm thế thượng phong là vầy đấy, cảm thấy hưng phấn kèm cả kích động, quan sát thấy mồ hôi trên trán anh trượt xuống, xem ra kích thích lắm, còn bày đặt làm màu.

Cô chậm rãi vặn vẹo cơ thể, lên xuống không ngừng. Còn cảm giác được vật kia biến hóa trong cơ thể mình, hình như lớn hơn, cũng thô hơn.

Tay anh bắt đầu kích thích mò mẫm khắp người cô, cứ mãi miết xoa nắn ngực cô.

Anh có hơi dùng sức, cô khẽ rên, anh lại làm lơ như không có chuyện gì.

Cô kiệt sức, còn anh càng lúc càng phấn khích, đẩy cô phủ phục trên người mình, điên cuồng hôn cô, triền miên và vội vã.

Sau đó nghiêng người đặt cô dưới thân, bắt đầu công hãm cô từ trên xuống dưới.

Chân cô quấn quanh eo anh, còn anh thì mãnh liệt đẩy về phía trước.

Tiếng va chạm kịch liệt làm cô thẹn thùng, nhưng lại càng quấn chặt lấy anh hơn nữa, để nơi hợp nhất càng thêm thân mật.

Đến khuya lơ khuya lắc cuộc đua mới chính thức khép màn.

Trình Nghi Bắc chợt nhớ gì đó, lập tức đứng dậy, thuận tay kéo cô, “Nhanh xuống giường.”

“Làm gì cơ.” Ai xuống nổi chứ.

“Anh suýt quên hôm nay phải đi dự một hôn lễ.”

Lại là hôn lễ, cứ như đang lấy búa nện cô vậy đó.

“Sao anh không nói sớm.”

“Anh vừa định xuống giường, em đã tấn công…”

Cô cầm gối chọi anh.

Chuẩn bị xong xuôi hết mới bắt đầu xuất phát.

Nhưng cô vừa bước lên xe, Trình Nghi Bắc liền nói, “Hôm nay mặt ai đó đỏ mọng.”

Cô hết biết nói gì.

Hôn lễ của Đỗ Trạch Vân không phô trương lắm, nhưng toàn đồ hàng hiệu sang chảnh đắt tiền.

Tây Thuần khoác tay Trình Nghi Bắc, nhìn cô dâu chú rể cô chợt nhớ một cảnh trong phim ‘Có lẽ anh không thể yêu em’, bạn gái nam chính đưa bạn trai mới đến trước mặt nam chính, muốn bạn trai mình nói với nam chính rằng: phải cám ơn đôi mắt không biết nhìn của anh, nếu không tôi đã chẳng có cơ hội ở bên Maggie.

Nếu hôn phu của Đỗ Trạch Vân có thể nói câu tương tự như thế với Trình Nghi Bắc, thì tình thế phải nói hấp dẫn thôi rồi.

Tiếc thay, tưởng tượng của cô chẳng cái nào thành hiện thực.

Đỗ Trạch Vân còn chẳng dắt chồng cô ấy đến, chỉ tự mình đến chất vấn hai người, “Có bí ẩn gì không mà sao đến trễ thế này.”

“Kẹt xe.” Tây Thuần mặt tỉnh bơ.

Đỗ Trạch Vân chỉ cười mà không nói.

Dạo gần đây Trình Nghi Bắc rất ngứa mắt Đỗ Trạch Nhiên nên lạng qua chỗ khác, kẻo một trận khẩu chiến lại nổ ra.

Trình Nghi Bắc tránh đi, Đỗ Trạch Vân nhẹ tay nâng làn váy của Tây Thuần lên chút, vừa vặn che khuất vết đo đỏ đầy khả nghi.

Mặt Tây Thuần đỏ bừng, nhất thời lúng túng.

Cô cố gắng cười trừ, “Chúc cậu trăm năm hạnh phúc.”

Đỗ Trạch Vân nhìn cô, trầm mặc rất lâu, “Chuyện vui của hai cậu cũng sắp đến rồi?”

“Cứ cho là vậy đi!”

Nụ cười của Đỗ Trạch Vân có vẻ thê lương, “May là hai người ở bên nhau.”

“Hả?” Thấy lạ lẫm.

“Nếu không lại hại thêm nhiều nam nữ đồng bào.”

Khóe môi Tây Thuần run rẩy, chuyện Vương Hựu Địch không thể đổ lên đầu cô được, nghe kể sau khi bị cô từ chối, Vương Hựu Địch quay ngoắt một trăm tám mươi độ chạy ra nước ngoài, tuyên bố nhất định phải làm nên nghiệp lớn.

“Nên cậu tranh thủ lúc chồng cậu chưa gặp họa, khẩn trương cưới gả lên, giấu đi càng tốt.”

Đỗ Trạch Vân nhìn giày cao gót của mình, “Tớ không sợ chồng tớ gặp họa, tớ sợ mình gặp họa.”

Tây Thuần sửng sốt, “Cậu…”

“Không phải như cậu nghĩ đâu.” Đỗ Trạch Vân nhìn Trình Nghi Bắc đằng xa, “Chí ít anh ấy cũng là mối tình đầu của tớ, cậu tưởng tớ là thánh mẫu ư, sẽ chẳng đâu vào đâu nếu tớ không gặp được cô gái nên duyên cùng anh ấy.”

Có thể cách nghĩ này quá đỗi buồn cười, nhưng đây là tiếng lòng của Đỗ Trạch Vân, cô ấy chỉ muốn thế thôi, thấy Trình Nghi Bắc kết hôn, sống hạnh phúc, cô ấy mới có thể đi tìm một hạnh phúc trọn vẹn hơn.

Cô ấy thánh mẫu đến mức cực đoan.

Tim Tây Thuần khẽ động, nhớ Trình Nghi Bắc nói anh toàn gặp được cô gái tốt, anh nói quả không sai.

Còn mình, tệ lắm ư?

Tạm thời thấy mất thăng bằng.

“Bây giờ thì sao?” Tây Thuần ngắm Đỗ Trạch Vân, hôm nay cô ấy tuyệt đẹp, đủ để hút mọi ánh nhìn.

“Không phải tớ đang kết hôn à?” Đỗ Trạch Vân thích thú nhìn Tây Thuần.

Tây Thuần gật gật đầu.

Đỗ T