
ơi tuôn ra!
Cậu trợn mắt nhìn MINH NHẬT, nhưng đôi chân vẫn không khuỵu xuống, vẫn
muốn bảo vệ nó.
Nó tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt…sẽ có thêm người chết vì nó! tại nó! tấ cả là tại nó! nó hại BI, nó hại TUẤN! là do nó!
“dừng lại đi!” nó bịt chặt 2 tay, hét lớn! nước mắt bắt đầu chảy, đôi mắt đỏ hoe, đầy hoảng loạn!
“đoàng!” phát súng cuối cùng nhắm vào đầu TUẤN, ngay lập tức, cậu ngã về phía sau.
“hức! hức!! đừng mà!! Hức!! đừng chết mà!” nó hoảng loạn, ôm TUẤN vào
lòng, bàn tay ướt đẫm màu máu, TUẤN bất lực, nhìn nó…rồi bóng tối bao
phủ! Được chết trong tay người mình yêu…thật tốt đẹp! có lẽ…đây là điều
tốt đẹp nhất trong đời cậu! vĩnh biệt…
TUẤN nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên như cười, cậu không hề hối hận!
“đừng mà!!!! Làm ơn …đừng nhắm mắt!! Đừng mà!!!!...”
Nó không ngừng khóc, tay vỗ vỗ vào mặt TUẤN, miệng cứ lắp bắp.
MINH NHẬT cầm khẩu súng, tiến về phía nó, gương mặt đầy điên loạn!
“bốp!” MINH NHẬT liền ngã xuống đất, đầu cảm thấy choáng váng, khi nhìn rõ được đã thấy hắn đang đứng trước mặt.
Thừa thắng, hắn lao lên, MINH NHẬT cầm khẩu súng….
“đoàng!”
“bốp!”
Hắn đấm liên tiếp vào mặt MINH NHẬT, làm khẩu súng văng ra xa, hắn đấm
không ngừng, hắn không thể tha thứ cho kẻ muốn giết người hắn yêu, hắn
không tha thứ cho kẻ làm nó khóc!
Đến khi MINH NHẬT bất tỉnh, gương mặt bầm tím hắn mới dừng lại.Mệt mỏi, hắn loạng choạng đứng dậy, tiến về phía nó.
“ổn rồi! không…sao đâu!” hắn nhăn mặt, ôm nó vào lòng! Gương mặt hắn hiện rõ sự đau đớn!
Nó ôm chặt hắn, khóc thật nhìu, đầu hắn gục lên vai nó.
Chợt nó cảm thấy cái váy ướt đẫm, nó từ từ đẩy hắn ra, cả cơ thể hắn
chợt đổ về phía sau, gương mặt tái nhợt , đôi mắt nhắm nghiền lại.
Cả cái váy nó đang mặc ướt đẫm máu của hắn, nó lấy tay bịt miệng lại khi thấy máu tuôn ra từ bụng hắn! hắn…đã trúng viên đạn của MINH NHẬT!
Nó hoảng loạn, tất cả mọi thứ rối tung! Nó ngồi đó, ôm gối, đôi mắt thất thần nhìn vào hư vô, hoảng loạn, sợ hãi, trơ trọi! mọi thứ như sụp đổ
trước mặt nó, trời đất như quay cuồng, hỗn độn, đầu của nó…cứ như bị vỡ
tung! Đau quá! Nó đau! Tim nó…đau quá! Nó không thể thở! Làm ơn!! Cứu nó với !! làm ơn!! Cứu nó!!!
Nó khóc, nó khóc như đứa con nít, và rồi…ngất lịm đi!
1 tháng sau, tại
bệnh
viện.
Hắn
ngồi
tại
phòng bệnh
, đôi mắt
chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ!
“chán quá nhỉ?”
Cửa
phòng mở
ra, MINH ĐĂNG bước vào trong bộ đồ
màu xanh .
Hắn
cười
khẩy,
nếu
một
tháng trước,
vào ngày đó người của MINH ĐĂNG tới
chậm
trễ
thì có lẽ…hắn
cũng không thể ngồi đây để
gặm
nhắm
cái sự
buồn
chán này.
MINH ĐĂNG nhìn lên
đồng
hồ,
rồi
khẽ
nhíu mày lại như một đứa trẻ.
“tới
giờ
tôi khám rồi! cả uống
thuốc
nữa!
nản
thiệt!
tôi đi đây!” MINH ĐĂNG để 2 tay lên đầu, rồi
chán nản
bước
ra khỏi
phòng hắn.
Hắn
ngồi
một
hồi,
cũng đứng
lên, nhưng không phải là đi khám, mà
là hướng
về
phòng bênh của nó!
Hắn
đẩy
của
bước
vào, phòng bệnh của nó thật
ảm
đạm…bởi
không có tiếng cười của
nó.
Hắn
lấy
một
cái ghế,
ngồi
cạnh
nó.
Bác sĩ nói…về
thể
chất…nó
không sao! Nhưng vì
shock quá nặng…nên có lẽ…bản
thân chưa muốn tỉnh
dậy!
nó đã mê man từ lúc vào đây.
Hắn
nắm
tay nó, hôn lên đó! Rồi vuốt gương mặt nhợt
nhạt
của
nó.
“em biết
anh đang bên cạnh em mà! Đúng không?” hắn
nói, cơ thể nó vẫn
không phản
ứng
gì.
Hắn
hôn lên trán nó.
“ em…làm ơn! Hãy tỉnh dậy
đi! Anh không sao! Và…cả TUẤN cũng vậy!”
rồi
hắn
mỉm
cười,
bước
ra khỏi
phòng nó.
Hắn
đi ngang qua một căn phòng, nơi có một
chàng trai đnag nằm trên giường bệnh,
trên người
đủ
thứ
dây nhợ
của
nhiều
loại
máy móc để duy trì sự sống!
Viên đạn
kia đã không tổn hại đến
não của
TUẤN,
nhưng nó khiến cậu
phải
sống
một
cuộc
sống
thực
vật!
Bác sĩ nói rằng
tình trạng
này có thể kéo dài vài tháng, vài năm…kể
cả
là suốt
đời!
Hắn
cười
khẩy,
rồi
bước
về
phòng mình!
Vài ngày sau, hắn
xuất
viện.
Về
tới
nhà, bà quản gia chạy ra ôm hắn
vào lòng, còn khẽ đánh hắn vì đã làm bà
lo!
Hắn
cười…nhưng nụ cười
lại
tắt
khi thấy
cha hắn!
“vào phòng gặp
cha!” cha hắn lạnh lùng, rồi
tiến
về
phòng.
Hắn
nhìn bà quản gia một hồi,
rồi
cũng bước
theo.
“chát!”
Mặt
hắn
đau rát, khẽ choáng váng vì đây quả
là một
cú tát rất
mạnh!
“ta đã nói sao hả?
đàn bà chỉ là rắc rối!
mày xem đi! Mày xém chết đó!” cha hắn hét lớn
giận
dữ!
Hắn
vẫn
im lặng.
“mày phải
qua MĨ! Ngay bây giờ!” cha hắn nói. Gương mặt hắn
đanh lại,
nhìn cha hắn!
“con không đi!” hắn
dứt
khoát.
“mày còn dám cãi!”
cha hắn tức đến
mặt
đỏ
đi.
Chợt
cha hắn
khựng
lại
khi thấy
ánh mắt
kiên quyết
của
hắn!
“con yêu TINH MI,
có chết con cũng yêu!” hắn
bình tĩnh nói.
Cha hắn
xoa xoa thái dương, rồi
ông nhìn hắn!
Không gian lắng
đọng,
cha hắn
nhắm
mắt
lại,
suy ngẫm
một
hồi,
rồi
nói.
“được
thôi!”
Một
ngày chủ
nhật
đẹp
trời,
hắn
nghĩ vậy,
hắn
thong thả
lái xe tới
bệnh
viện
để
thăm nó! nhưng gương mặt lại
đầy
vẻ
ưu tư,