
h. Qua lời nói của bọn
họ, có thể thấy anh ta suốt ngày thua, hôm nay coi như lấy lại thể diện.
Tiêu Kiến Thành mỉm cười, khen Tô Lạc: “Thật sự nhìn không ra, cô cũng có chút bản lĩnh đấy chứ!”
“Nhà tôi từng mở quán mạt chược, nhiều lúc không đủ người chơi, tôi đành phải góp một chân.” Tô Lạc thật thà tiết lộ.
“Cô thường chơi bao nhiêu một ván?”
“Một đồng đến năm đồng.”
Tiêu Kiến Thành cảm thấy thú vị, hỏi tiếp: “Một buổi tối thắng thua có nhiều không?”
Về việc đối phương cười nhạo mình, Tô Lạc luôn tiếp chiêu, không bao
giờ né tránh. “Có lúc gặp may, cũng có thể thắng một vài trăm tệ.”
Tiêu Kiến Thành mở ngăn kéo, lấy hai tập tiền dúi vào tay Tô Lạc. Cô không nhận, lập tức trả lại cho anh ta.
“Cầm lấy đi, đây là phần cô đáng được hưởng.” Tiêu Kiến Thành nói.
“Tôi không lấy. Anh chơi lớn như vậy thì gọi là cờ bạc rồi còn gì, nhỡ sau này bị xử tử, tôi cũng thành tòng phạm mất.”
“Vậy cô muốn tôi cảm ơn thế nào? Cô muốn gì?” Tiêu Kiến Thành ném tập tiền xuống bàn.
“Sau này anh đừng gây khó dễ cho tôi là được.” Tô Lạc đáp.
“Hừm, tôi gây khó dễ tức là coi trọng cô đấy.”
Hai người đi xuống dưới. Chợt nhớ đến ngăn kéo chứa đầy tiền, Tô Lạc nhắc nhở: “Anh không cầm tiền đi à?”
“Cứ để ở đó.”
“Tại sao? Anh thiếu nợ chủ nhà à?”
“Đúng, tôi vẫn đang phải trả nợ.”
“Anh có thể nghĩ cách quỵt nợ mà, đây là sở trường của anh còn gì.” Tô Lạc châm chọc.
“Quỵt nhiều lần rồi, dù sao cũng không thể thoát.” Tiêu Kiến Thành nhún vai.
Hai người xuống đến tầng hai, cửa nhà ăn khép hờ, ánh đèn rực rỡ hắt
ra ngoài, tiếng nhạc điện tử xập xình, mấy đôi nam nữ đang ôm hôn nhau.
Phòng bên cạnh vọng ra tiếng cười của phụ nữ.
Tiêu Kiến Thành như vô tình đặt tay lên lưng Tô Lạc, lên tiếng: “Chúng ta vào trong uống một ly đi!”
Tô Lạc chợt nhớ đến lời cô gái trẻ hồi nãy, lập tức bừng tỉnh từ niềm vui thắng lợi, từ chối ngay: “Không được, tôi phải về rồi.”
“Về làm gì sớm thế? Chúng ta còn chưa uống rượu.” Vẻ mặt Tiêu Kiến Thành lại để lộ tia biếng nhác quen thuộc.
Tô Lạc vừa định chạy xuống dưới, Tiêu Kiến Thành đã giơ tay ngăn cô lại.
“Đi làm gì chứ? Tôi vẫn còn chưa ăn mà, cô cùng tôi ăn một chút đi!”
“Anh cứ việc ăn, tôi xuống tầng dưới đợi anh.”
“Đừng như vậy, đàn ông ở đây làm gì có ai ăn một mình.”
“Anh hãy tìm người khác ăn cùng anh.” Vào thời khắc này, Tô Lạc chỉ muốn biến càng nhanh càng tốt.
Tiêu Kiến Thành liền giữ hai vai cô. “Đừng căng thẳng, Tô Lạc, thật
ra tôi rất thích em. Chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc không?”
“Tôi không thích anh chút nào.” Tô Lạc vặn vẹo người, muốn thoát khỏi bàn tay anh ta.
“Em muốn gì? Muốn có nhà phải không? Hay là em dọn ra ngoài đi, tôi
sẽ thu xếp cho em một căn hộ, đừng sống cùng gia đình rồi suốt ngày hục
hặc.”
“Tôi không cần.”
“Việc gì em phải cứng nhắc như vậy? Đồng lương của em đáng là bao?
Quỹ vớ vẩn đó có việc gì để làm ngoài chuyện suốt ngày tìm người khác
xin tiền, chẳng có tiền đồ gì cả. Em đi theo tôi, tôi nhất định sẽ thu
xếp cho em một công việc tử tế.”
Nghe Tiêu Kiến Thành chê bai cơ quan của mình là vớ vẩn lại suốt ngày đi xin tiền, Tô Lạc tức giận đấm mạnh vào ngực anh ta. Tiêu Kiến Thành
bị ép phải buông tay, lùi lại hai bước.
Nhân cơ hội đó, Tô Lạc chạy nhanh xuống tầng dưới. Cô chạy một mạch
ra sân, rời khỏi ngôi biệt thự, lao thẳng ra đường cái. Bây giờ cô mới
phát hiện khu vực này nằm ở ngoại ô thành phố, xung quanh không phải
đồng ruộng thì cũng là công trường xây dựng, con đường vắng lặng như tờ. Đừng nói là bắt taxi, đến cả phương hướng về nhà cô cũng chịu chết.
Đằng sau bỗng vang lên tiếng động cơ ô tô, phanh kít ngay bên cạnh Tô Lạc. Tiêu Kiến Thành hạ cửa kính xe. Anh ta không mở miệng mà chỉ ra
hiệu cho cô lên xe. Tô Lạc thầm đánh giá tình hình, bây giờ một mình ở
nơi đồng không mông quạnh, nếu không lên ô tô mà đi bộ về nhà đương
nhiên rất oách nhưng cũng là hành động ngu xuẩn, thế là cô hít một hơi
thật sâu để ổn định tâm trạng rồi lặng lẽ leo lên xe của đối phương.
“Em to gan thật đấy! Không sợ tôi kéo ra cánh đồng hoang, hãm hiếp rồi giết chết hay sao?” Tiêu Kiến Thành vừa nhấn ga vừa hỏi.
“Anh có thể thử thoải mái.” Tô Lạc không hề sợ hãi.
“Em không thích tôi thật à?”
“Không thích.” “Tại sao chứ?”
“Tại sao tôi phải thích anh?”
“Tại tôi có nhiều tiền.”
“Tôi ghét người có tiền.”
“Em đã thử làm người có tiền bao giờ chưa mà ghét họ?”
“Chưa ăn thịt heo, không có nghĩa chưa thấy heo chạy.”
“Em đang chửi đểu tôi phải không?”
“Anh muốn nghĩ thế nào cũng được.”
Tiêu Kiến Thành đột nhiên dừng xe bên lề đường, quay sang Tô Lạc. “Tô Lạc, tôi thật sự cảm thấy em rất đặc biệt. Lần đầu tiên gặp em, tôi đã
có cảm giác mình gặp được một cô gái thuần khiết, lương thiện và đáng
yêu như mong muốn. Trong lòng tôi lúc nào cũng vương vấn hình bóng của
em. Tô Lạc, em đừng từ chối tôi, tôi sẽ mãi mãi đối xử tốt với em. Tôi
sẽ đưa em đi du lịch ở châu Âu, đi Las Vegas giải trí, đi Australia lặn
biển… Tôi sẽ đưa em đến bất cứ nơi nào em muốn. Chúng ta có thể đi Paris mua sắm, em muốn mấy cái túi xách LV hay Gucci cũng đ