
ọng, ở đây còn phải trông chờ vào khoản tiền của bên em rót về đấy.”
“Em không muốn làm nữa. Những người có tiền đều là súc sinh.”
“Sao thế?”
“Không sao. Bao giờ anh mới quay về thành phố?”
“Tháng sau anh sẽ đưa một đứa trẻ về chữa mắt.”
“Em đi đón anh.”
“Được, anh cúp máy đây!”
“Dương Nhuệ…” Tô Lạc gọi tên người đàn ông.
“Gì vậy?”
“Anh… Khi nào rảnh rỗi anh nhớ gọi cho em, cần gì em sẽ gửi cho anh.”
“Được, cảm ơn em.”
Nói xong, người ở đầu dây bên kia liền cúp máy. Tô Lạc cảm thấy đầu óc chếnh choáng, ý thức dần tiêu tan.
Đúng lúc này, bên đường có tiếng còi xe ô tô. Cô ngẩng đầu một chiếc
xe con chạy vụt qua, đèn pha nhấp nháy, chắc là ô tô của “người nghèo”
vừa rồi. Cô còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe đã phóng vụt đi.
Tô Lạc có chút hoài niệm khoảng thời gian ở vùng núi. Bầu không khí ở đó rất trong lành, dễ khiến con người say hơn uống rượu. Cô có thể
tưởng tượng ra lúc này Dương Nhuệ đang rón rén đi xuyên qua phòng ngủ
của bọn trẻ.
Ngày hôm sau, hoạt động bán đấu giá được tổ chức theo đúng kế hoạch.
Khi hoàng hôn buông xuống, trước cửa một club mới khai trương vô cùng sang trọng trải tấm thảm đỏ, đèn chiếu sáng rực, rất nhiều nhân vật
được coi là giới thượng lưu của thành phố có mặt mỗi người đến bàn đăng
ký nhận một bông hoa cài lên ngực và một phần quà lưu niệm, sau đó đi
dọc thảm đỏ, đến chỗ tấm pano cỡ lớn ở phía trước ký tên mình. Tiểu Tần
phụ trách phát quà tặng, chị vừa phát vừa cằn nhằn với Tô Lạc: “Sao
nhiều người thế? Có phải bọn họ chỉ đến xem trò vui thôi? Tốn nhiều quà
tặng như vậy, liệu chúng ta có bị lỗ không?”
Tô Lạc cười. “Có người đến là điều tốt. Em chỉ sợ ngay cả người xem trò vui cũng không có ấy chứ.”
“Vừa rồi chị qua bên kia xem, eo ôi, chữ ký của những người đó xấu không tả nổi. Tấm pano lớn như vậy, chúng ta biết đặt ở đâu?”
“Khỏi cần đặt, bảo nhân viên vệ sinh dọn đi là được.”
“Thế thì còn ký tên làm gì?”
“Đây chỉ là một hình thức thôi, bằng không khách sẽ thất vọng.”
“Chỉ tổn ô nhiễm môi trường.” Tiểu Tần bĩu môi. Là nhân viên tài vụ,
chị từng tham gia khóa huấn luyện của tổ chức nước ngoài nên giọng điệu
mang đầy vẻ “quốc tế hóa”.
“Tiểu Tô, tối qua cô hại tôi thảm quá, đúng là độc ác!” Đằng sau đột
nhiên vang lên giọng nói quen thuộc. Tô Lạc quay đầu, người vừa lên
tiếng chính là Hồ Tổng, bại tướng dưới tay cô tối qua, đồng thời là nhà
từ thiện của hoạt động ngày hôm nay. Sắc mặt ông ta tươi tỉnh, nhìn
không ra bộ dạng từng say khướt. Gặp Tô Lạc, ông ta tỏ ra vui vẻ, còn
thân mật ôm cô.
“Hồ Tổng mau đến đây ký tên, nhận hoa cài ngực áo. Tối nay, Hồ Tổng
là nhân vật chính đấy ạ!” Tô Lạc khéo léo quay người, chọn một bông hoa
rực rỡ, cài vào cổ áo com lê của ông ta.
Bị cô né tránh, bàn tay Hồ Tổng ngượng ngập dừng lại ở lưng chừng
trong vài giây. Đúng lúc này, Thư ký Dụ dẫn một nhóm phóng viên đi đến,
vây quanh ông ta. “Đây chính là Hồ Đại Sơn tiên sinh, nhà từ thiện thế
hệ mới.”
Hồ Tổng xốc lại quần, chỉnh lại nụ cười, bước lên thảm đỏ ánh đèn flash nháy liên tục khiến ông ta rất hài lòng.
“Nhà từ thiện thế hệ mới? Từ này mà cũng nghĩ ra, Thư ký Dụ giỏi thật đấy! Làm gì có “thế hệ mới” nào “phì nhiêu” như vậy?” Tiểu Tần lẩm bẩm.
Tô Lạc gõ đầu đồng nghiệp. “Chị đừng nói lung tung, người ta là nhà doanh nghiệp trẻ kiệt xuất của năm nay đấy.”
“Mẹ ơi, ông ta mà còn gọi là trẻ? Thế thì chị trở thành nhi đồng rồi còn gì?”
“Nếu chị không cố gắng cao thêm chút nữa thì đúng là thành nhi đồng thật.”
“Tô Lạc!” Tiểu Tần nghiến răng. “Còn cô chẳng có ai chịu cưới, thành bà cô già mất rồi.”
Tiểu Tần đã kết hôn nhưng luôn buồn bực vì chuyện mình quá thấp. Tô
Lạc cao ráo nhưng mãi vẫn chưa lấy chồng, đây là mục tiêu chủ yếu để hai người “công kích” lẫn nhau.
“Bà cô già thì sao chứ? Đồ hiếm mới quý, sau này sẽ tăng giá trị.” Tô Lạc cãi lại.
Bên cạnh đột nhiên có người tiếp lời: “Cái gì tăng giá trị? Tôi sẽ mua ngay.”
Tô Lạc quay đầu, nhận ra là người đàn ông “nghèo” tối qua.
“Chẳng phải anh rất nghèo hay sao?” Cô hỏi lại.
Người đó gãi đầu. “Nếu không phải quá đắt, tôi sẽ bán ít cổ phiếu để mua.
Dù sao thời buổi này cũng khó có thể kiếm tiền từ cổ phiếu.”
Tiểu Tần ở bên cạnh không kìm được phì cười một tiếng.
Sợ người đàn ông đó tiếp tục hỏi về vấn đề tăng giá trị Tô Lạc lập tức chuyển đề tài: “Sao anh lại đến đây?”
“Tôi sống ở gần đây. Hơn nữa, tôi sợ Hồ Tổng mua nhiều quá nên đến giúp ông ta chuyển đồ.”
Đây là câu nói xui xẻo, bởi Hồ Tổng mua càng nhiều thì chứng tỏ người tham gia đấu giá càng ít. Tô Lạc lập tức phản bác: “Cũng chưa chắc,
không biết chừng ông ta chẳng mua món nào ấy chứ!”
“Thật không? Các cô tin tưởng mình làm ăn tốt như vậy à? Thế thì hôm
nay tôi được xem trò vui rồi.” Ngữ khí của người đàn ông lộ vẻ khinh
thường.
Tô Lạc quyết định kết thúc cuộc trò chuyện, chỉ tay về phía bàn đăng ký.
“Anh mau đến đó ký tên là được nhận quà lưu niệm.”
Người đàn ông múa bút ký tên rồi đi theo lối nhỏ ở bên cạnh vào hội trường.
“Sao anh ta không đi trên thảm đỏ?” Tiểu Tần ngạc nhiên.
“Anh ta đến xem trò vui ấy mà.”
“Khô