
ói thêm gì nữa. Cô thầm ước giây
phút này dài thêm, lâu thêm một chút, tốt nhất là kéo dài cả đời này, cô nguyện lòng cứ như thế đến cuối đời.
Trần Tử Hàn đáp lại cô bằng một vòng tay thật chặt, ánh mắt anh bất đắc dĩ nhìn cô như một đứa trẻ
nông nổi, nhưng anh tình nguyện cưng chiều cô như thế.
Anh hôn nhẹ lên trán cô, rồi hôn lên môi cô, vẫn chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng không quá trớn.
Vương Y Bối mở to hai mắt nhìn anh: “Ấn tượng đầu tiên của anh về em như thế nào?”
Trần Tử Hàn ngây người khi nghe cô đột nhiên hỏi vậy. Trong đầu anh lập tức
vọt ra hình ảnh cô thập thò ngoài cửa lớp ngày hôm ấy, dáng vẻ láu lỉnh
đáng yêu, nụ cười rạng rỡ vô tư. Lúc ấy anh nghĩ, cô nhất định là một cô gái vui vẻ, cả đời này sẽ sống vui vẻ như thế.
Thế nhưng anh không biết, niềm vui lớn nhất của cô chính là anh, nỗi đau lớn nhất của cô cũng chính là anh.
“Hình như là rất tốt!” Trần Tử Hàn không ngừng gật đầu ra chiều lời mình nói hoàn toàn là sự thật.
Vương Y Bối nâng người dậy, bất mãn vung tay lên đánh, anh nhanh chóng tóm
được: “Chắc chắn là rất tốt, à, quá tốt!”. Anh dùng sức nắm chặt tay cô: “Vì thế nên khi giữ được rồi mới không muốn buông ra nữa!”
Trần
Tử Hàn hoàn toàn không biết, nhiều năm về sau, bao lần tỉnh dậy giữ đêm
khuya sau cơn mơ, Vương Y Bối đều nhìn đôi tay mình. Anh nói không muốn
buông tay cô, vậy tại sao cuối cùng lại kiên quyết buông? Có lần xem
được tin tức về một đôi vợ chồng trong giới giải trí, tình yêu của hai
người họ cảm động rất nhiều người, nhưng đến khi họ ly hôn, họ bỗng chốc như biến thành những tên bịp bợm, lừa đảo những người đã từng vì họ mà
tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu. Lúc ấy, Vương Y Bối cũng không hiểu,
vì sao tình yêu người đàn ông dành cho cô gái khiến mọi người đều cảm
động, mà sau khi buông tay anh ta lại vô tình đến vậy? Trên mạng có
người nói: Một cô gái có thể khiến cho người đàn ông từng yêu cô ta tha
thiết đối xử với cô ta như vậy ắt hẳn là vì cô ta đã làm một chuyện hết
sức tồi tệ. Vương Y Bối nhìn trang web, muốn khóc, nhưng cuối cùng lại
mỉm cười. Hóa ra sự việc còn có thể nhìn theo cách như vậy. Người đàn
ông kia không còn yêu, không phải vì bản thân anh ta, mà là người phụ nữ bên cạnh anh ta mắc sai lầm.
©STENT: Có điều ngay ở hiện tại, Vương Y Bối còn không học được cách khóc. Mỗi
ngày cô đều sắp xếp vài việc lặt vặt cho mình và Trần Tử Hàn, giống như
bản thân thật sự là một cô vợ hiền. Cô sẽ tự giác nấu cơm, làm thức ăn,
anh đi làm cô sẽ ở nhà giặt quần áo, thỉnh thoảng mua vài thứ đồ đáng
yêu về trang trí cho căn nhà của hai người, cô còn đến bến xe buýt trước cửa khu chung cư đợi anh về.
Một chuyện tẻ nhạt đến cực điểm,
nhưng cô lại cảm thấy rất hạnh phúc. Mỗi khi anh ấy xuống xe đi về phía
mình, cô đều mừng rỡ chạy tới. Anh sẽ vuốt tóc cô rồi cười với cô. Bóng
tấm bảng lịch trình xe buýt rơi trên người họ, nhưng cô không hề cảm
thấy âm u, trong lòng vẫn tràn đầy ấm áp và hạnh phúc, khoác cánh tay
người đàn ông bên cạnh mình.
Ban ngày, Trần Tử Hàn đi làm, Vương Y Bối ở nhà lên mạng chơi, thỉnh thoảng xem tạp chí, đến giờ sẽ đi nấu
cơm. Khi anh về, cô sẽ kể cho anh nghe mấy chuyện cười mình xem được,
anh còn chưa cười mà cô đã cười ngặt nghẽo rồi.
Trần Tử Hàn tuy
được nhận vào làm việc ở Quảng Vũ nhưng công việc không mấy quan trọng.
Các bậc tiền bối thường giao cho anh làm những việc lặt vặt, anh vẫn
mang theo tinh thần học hỏi lấy kinh nghiệm mà chấp nhận. Tuy nhiên cứ
liên tục như thế, Trần Tử Hàn phần nào cảm thấy chán nản, về tới nhà
thấy Y Bối mặt mày rạng rỡ, những bất mãn trong lòng anh cũng không bộc
phát ra ngoài thành lời.
“Sao mặt mày anh cứ xị ra thế?” Vương Y Bối không hài lòng đẩy đẩy cánh tay Trần Tử Hàn: “Cười lên xem nào!”
Cô giơ tay lên kéo hai bên miệng anh thành bộ dạng cười mỉm, vừa giữ vừa tủm tỉm cười.
Trần Tử Hàn ôm lấy eo cô. Cô gái này, hễ vui vẻ là quên hết mọi thứ. Lần
trước cô nổi hứng đánh anh, kết quả còn chưa thực hiện được ý đồ thì đã
bị ngã đụng vào bàn uống nước, thắt lưng đau đến nước mắt ứa ra.
Anh ôm cô vào lòng, cúi gần tới mặt cô: “Hôm nay ở nhà làm những gì?”
Vương Y Bối lần lượt kể từng chuyện đã làm, toàn là mấy chuyện vặt vãnh. Cô nói rất nghiêm túc, anh cũng lắng nghe nghiêm túc.
Anh với tay lấy cuốn tạp chí trên bàn: “Em mua đấy à?”
Anh vừa dứt lời, cô liền giật lại: “Đương nhiên là em mua!”
Giọng nói của cô nhỏ dần, nhẹ nhàng mở cuốn tạp chí trước mặt anh, bên trong
toàn bộ đều là mẫu áo cưới. Những làn váy bay bổng khoác trên cơ thể
người mẫu, hiện rõ vẻ trang nhã và lộng lẫy.
Vương Y Bối giở đến một trang rồi dừng lại rất lâu.
Trần Tử Hàn kéo cô vào ngực: “Chọn được bộ nào rồi?”
Cô chu miệng: “Em thích bộ nào anh sẽ mua bộ đó chứ?”.
“Đương nhiên là không.” Giọng điệu còn pha chút thương lượng.
Cô ném cuốn tạp chí xuống đất, tức giận véo anh một cái khiến anh hít mạnh một hơi. Anh nhéo mũi cô: “Em nghe lời anh mới mua!”
Cô lập tức ôm lấy tay anh: “Em rất nghe lời, rất nghe lời…”
Anh bật cười.
Trần Tử Hàn rất có hứng thú với tin tức kinh tế, xã hội, còn