
hóa ra thực sự không còn là hóa ra nữa.
Hôm sau, Vương Y Bối đến
công ty trình diện. Nỗ lực của cô ở Mạc Xuyên đã được ghi nhận, cô được
tổng công ty triệu hồi về Yên Xuyên để giúp đỡ giám đốc mới ở đây. Nghe
nói Hướng Vũ Hằng là con trai chủ tịch hội đồng quản trị, mới du học trở về nên chưa quen với tình hình công ty, Vương Y Bối được điều động về
đây để giúp anh ra. Thực ra, cô cũng khá do dự khi trở về Yên Xuyên,
nhưng rồi cô nghĩ, mình cứ một mực ở thành phố khác như thế, thật giống
như đang trốn tránh điều gì đó. Cô không cho phép bản thân mình yếu đuối như thế, nên mới đồng ý tiếp nhận công việc ở Yên Xuyên.
Tới
công ty, chào hỏi đồng nghiệp một lượt rồi cô về bàn làm việc của mình.
Rời xa nơi này khá lâu, cô phải lập tức bắt tay vào làm quen với công
việc. Cô mở máy tính xem tư liệu nhân sự của công ty, phòng khi gặp phải những tình huống đặc biệt còn kịp chọn người thích hợp.
Ánh mắt
Vương Y Bối dừng lại trước một hồ sơ, không chỉ vì cô gái tên Giang Ỷ
Phi này có nhan sắc hơn người, mà còn vì cô cảm thấy rất lạ, mặc dù cô
ra vào công ty khá lâu, nhưng vẫn chỉ là một nhân viên bình thường. Một
nhân viên quèn như thế không đủ để khiến Vương Y Bối phải liếc mắt,
nhưng mà suy cho cùng, một cô gái đẹp dù không có tham vọng thăng tiến
thì cũng không khiến người khác phải ngạc nhiên cho lắm. Phụ nữ đẹp
thường khiến người ra không tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ.
Giang Ỷ
Phi không tăng ca, hết giờ làm lập tức đi về, cũng không tham gia vào
bất kỳ dự án dài hạn nào, nhiều năm qua, cô ta an phận làm một nhân viên bình thường như thế.
Có điều gần đây đã xuất hiện nhiều thay
đổi, từ khi Hướng Vũ Hằng đến, Giang Ỷ Phi liền có được đãi ngộ đặc
biệt. Thật sự muốn người ta không suy nghĩ cũng không được.
Vương Y Bối lắc đầu, tiếp tục xem những hồ sơ khác.
“Mới đi làm đã chăm chỉ như vậy sao?” Hướng Vũ Hằng chẳng biết từ khi nào đã đứng sau Vương Y Bối.
Anh ta vốn là một người theo chủ nghĩa ăn chơi, chẳng qua là bị bố bắt ép
tới công ty làm việc. Bố anh ra nói, ông chỉ có một mụn con trai, nếu
anh ta phụ sự mong đợi thì ông không biết phải ăn nói như thế nào với
ông nội của anh ta dưới suối vàng. Vì thế nên anh ta đành phải thỏa
hiệp.
“Tôi không chăm chỉ thì lấy đâu ra một ngày đủ ba bữa cơm chứ?” Vương Y Bối quay đầu nhìn Hướng Vũ Hằng.
Có những người sở hữu vẻ ngoài khiến người khác vừa nhìn đã thấy thiện
cảm. Đối với người đàn ông này, Vương Y Bối cũng có cảm giác không tồi,
có vẻ làm việc chung được.
“Thật không ngờ cô trẻ như vậy.” Hướng Vũ Hằng khoanh tay trước ngực, khẽ lắc đầu: “Bố tôi nói sắp xếp cho tôi một trợ lý đặc biệt, tôi còn tưởng là một ông già cổ hủ cố chấp, suốt
ngày lải nhải bên tai người khác, thế này không được, thế kia không nên… coi người khác là trẻ con”.
“Xem ra anh rất có thành kiến với
chủ tịch và những người già?” Vương Y Bối vừa nói, vừa tiếp tục xem tài
liệu, chỉ ra điểm khó hiểu trong đó, hỏi: “Anh có thể giải thích chỗ này cho tôi được không?”
Hướng Vũ Hằng hơi ngạc nhiên nhưng vẫn giải thích cho cô hiểu. Thật không ngờ, cô mới đến mà đã để ý công việc như
vậy, hơn nữa còn để ý rất tỉ mỉ.
Vương Y Bối cố ý đặt hồ sơ của
Giang Ỷ Phi ở cuối, trong lòng vốn không có ý định hỏi riêng, nhưng thấy Hướng Vũ Hằng bày ra vẻ mặt “có việc gì cứ hỏi tôi”, nên cô liền mở ra.
Hướng Vũ Hằng mỉm cười, thoải mái nói: “Cô không thấy cô ấy rất xinh sao?
Xinh đẹp như thế mà chịu gắn bó với công ty chúng ta, đương nhiên phải
được hưởng lương cao rồi”.
Vương Y Bối hoàn toàn không để lộ cảm
xúc gì khi nghe câu trả lời của Hướng Vũ Hằng. Lúc đầu cô cũng cho rằng
lý do chính là như vậy, nhưng bây giờ khi nhìn vẻ mặt của anh ta cô lập
tức phủ nhận ý nghĩ đó. Anh ta không có vẻ gì là loại người ấy. Nếu đã
vậy thì chắc chắn anh ta có lý do riêng, cô không cần thiết phải cố gắng tìm hiểu cho rõ ràng nữa.
Thấy Vương Y Bối không hề có thái độ
khinh miệt, hay tỏ ra “chẳng trách lại thế”, Hướng Vũ Hằng lại càng có
cảm tình tốt với cô. Anh cũng biết chút ít về Vương Y Bối, sau khi tốt
nghiệp không lâu, cô tới làm việc ở công ty này, đảm nhận nghiệp vụ vất
vả nhất, cứ thế cho tới hôm nay. Đây là công việc đầu tiên của cô, dù
thời gian qua đã từng có công ty đưa ra mức lương cao hơn để mời cô về
làm, nhưng cô vẫn kiên quyết từ chối với lý do, gắn bó lâu nên đã có
tình cảm.
Vẻ ngạo mạn trên gương mặt Hướng Vũ Hằng tiêu tán, anh
ta lên tiếng: “Mặc dù Giang Ỷ Phi không có thành tích gì nổi trội, nhưng cô ấy là một người khiêm tốn, cẩn thận, làm việc nghiêm túc, rất hợp
với dự án của tôi. Hơn nữa hoàn cảnh cô ấy cũng khá đặc biệt, chuyện
này, về sau cô sẽ rõ”.
Vương Y Bối gật đầu, cô vẫn thắc mắc tại
sao Hướng Vũ Hằng lại giao một dự án quan trọng như thế cho một nhân
viên bình thường, bây giờ cũng coi như biết được đáp án mà cô muốn biết
rồi.
Thấy cô không còn câu hỏi nào nữa, Hướng Vũ Hằng mới quay về văn phòng: “Có chuyện gì không hiểu, có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào”.
“Được, chỉ cần giám đốc không sợ tôi làm phiền.” Cô đóng tệp tư liệu đang xem lại rồi