
chứ!”
Trong giọng nói của Hướng Vũ Hằng không hề có ý khinh thường, nhưng cũng không có sự hâm mộ, đơn giản chỉ là một câu trần thuật bình thường.
“Đó là tự do của người ta.” Vương Y Bối khẽ lắc ly rượu trong tay: “Vả lại, cũng cho người khác được hưởng chút lợi ích”.
Kẻ có tiền, thích chơi hoang thế nào, đó là quyền tự do của họ, người khác đâu có tư cách gì mà lên tiếng bình phẩm hay khinh bỉ chứ? Chỉ cần tiền đó do họ kiếm ra là được.
“Nói vậy cũng đúng!”
Hướng Vũ
Hằng uống hết ly rượu trong tay rồi đi thẳng về phía tâm điểm của buổi
tiệc. Anh vốn không thích cách làm việc của người Trung Quốc, cái gì
cũng phải dựa vào quan hệ. Anh ngắm chuẩn mục tiêu rồi mới ra tay, nhất
định không qua loa lấy lệ.
Vương Y Bối đi theo sau Hướng Vũ Hằng. Khoảng thời gian trước khi cô tới Mạc Xuyên, người đàn ông tên Lộ Ôn
Diên này đã là một truyền kỳ của Yên Xuyên. Vài năm không gặp, anh ta
tung hoành ngang dọc trên thương trường đã lâu, thủ đoạn trước sau như
một, tác phong vẫn quyết đoán và sắc bén như xưa.
Mục đích tới
đây lần này của Hướng Vũ Hằng chính là mong muốn có được dự án hợp tác
với Lộ Ôn Diên. Lô Ôn Diên không trực tiếp từ chối, tỏ thái độ thăm dò.
Hướng Vũ Hằng vô cùng chán ghét thủ đoạn này của anh ta.
Lộ Ôn
Diên nhìn Hướng Vũ Hằng, trong ánh mắt chứa hàm ý gì đó đặc biệt. Hướng
Vũ Hằng cũng không thấy mình thất bại, anh đã làm hết sức có thể rồi,
đồng ý cung cấp thiết bị với chất lượng tốt nhất, nếu như vậy mà vẫn
không thể đánh động đối phương, anh cũng không cho rằng đó là lỗi của
mình.
Lô Ôn Diên nhếch miệng cười: “Tôi còn có chút việc ở đằng
kia, không tiếp đãi hai vị được, nếu như giám đốc Hướng có gì không hiểu có thể bàn bạc với phó giám đốc của chúng tôi. Thật không phải, xin cáo lui trước”.
Lời nói hiền hòa nhưng biểu cảm lại không phù hợp với nội dung câu nói chút nào.
Vương Y Bối mới trở lại Yên Xuyên, không nắm rõ những chuyện ở đây. Cô nheo
mắt: “Anh ta có ý gì thế?”. Trao đổi với phó giám đốc của bên họ ư? Theo cách hiểu của cô thì như vậy nghĩa là vẫn còn cơ hội, dù sao thì anh ta cũng chưa hoàn toàn từ chối. Thế nhưng, Lộ Ôn Diên rõ ràng không giống
kiểu người như thế.
Hướng Vũ Hằng quan sát Vương Y Bối một lúc,
cũng đoán được suy nghĩ của cô: “Cô cho rằng phó giám đốc của Hoàn Quang dễ đối phó hơn Lộ Ôn Diên sao? Những năm gần đây, Lộ Ôn Diên vô cùng
coi trọng tên phó giám đốc kia, chứng tỏ anh ra rất có năng lực. Lộ Ôn
Diên cố ý nói bừa như vậy, giả vờ cho chúng ta cơ hội, nhưng thực chất
là muốn chặn đường lui của chúng ta”.
Hướng Vũ Hằng không khỏi
lắc đầu, vốn dĩ anh cũng không hy vọng nhiều. Hôm nay người tới đây dự
tiệc có tới hơn 60% là có ý định muốn hợp tác cùng công ty Hoàn Quang,
nếu dễ dàng như vậy, Lộ Ôn Diên đã không còn là Lộ Ôn Diên nữa rồi.
Vương Y Bối khẽ nhấp một chút rượu, thực ra đứng ở góc độ của cô cũng có thể
lý giải được điều này. Với địa vị hiện giờ, Hoàn Quang hoàn toàn không
cần hợp tác với những công ty nhỏ, bọn họ từ lâu đã có định hướng vươn
ra thị trường quốc tế. Những công ty nhỏ muốn mượn gió của Hoàn Quang
trước đây, nói không chừng sẽ bị ép ra bã. Hiện giờ cạnh tranh vô cùng
khốc liệt, dựa danh công ty lớn để quảng bá cho mình cũng là lựa chọn
tốt, mặc dù tổn thất tài chính khá nhiều nhưng cần cân nhắc xem mình nên làm thế nào.
Thấy Hướng Vũ Hằng có vẻ mệt mỏi, Vương Y Bối cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
©STENT : Cô tỉ mỉ quan sát khách khứa trong buổi tiệc, phụ nữ trang điểm xinh đẹp,
đàn ông mỉm cười nhã nhặn, ôn hòa nhưng đầy giả tạo. Ai cũng đeo mặt nạ
dối trá, cười nói thì dành cho người khác, chỉ giữ lại cho mình tính
toán ngờ vực.
Ánh mắt của Vương Y Bối chậm rãi lướt qua mọi người, nhưng bất ngờ dừng lại ở một nơi.
Hướng Vũ Hằng thấy cô nhìn chằm chằm về phía người đàn ông, anh cười khẽ:
“Chính là anh ta, cánh tay đắc lực của Lộ Ôn Diện, đồng thời cũng là
người mà Lộ Ôn Diên tín nhiệm nhất hiện tại, không tiếc gì mà trao cho
anh ta chức phó giám đốc”. Ánh mắt của Hướng Vũ Hằng hiện lên vẻ tán
dương. Đối với những người có năng lực, anh luôn khâm phục: “Người này
tôi cũng có biết qua loa. Trước đây anh ta làm việc ở Quảng Vũ, sau đó
xảy ra chuyện anh ta liền được Lộ Ôn Diên mời tới Hoàn Quang. Lộ Ôn Diên vô cùng coi trọng anh ta, thậm chí còn bất chấp sự phản đối mọi người
để anh ta tham gia vào rất nhiều dự án nội bộ, tất cả đều gặt hái được
thành công. Hiện giờ trong giới thương nhân nội địa, anh ta nổi như
cồn”.
Vương Y Bối cười một cách cứng nhắc, cô cũng không biết tại sao mình lại có thể cười như vậy.
Chẳng biết bao nhiêu lần cô tự nhủ, mình không muốn anh ấy được hạnh phúc.
Hóa ra trên đời này vốn dĩ không có ông trời, lời cầu xin của cô chẳng
có ai để ý tới hết. Cô hy vọng anh sống không vui vẻ, như thế cô mới có
đủ dũng khí đứng trước mặt anh, để lòng hư vinh của cô được thỏa mãn. Cô muốn thể hiện cho anh thấy rõ, không có anh, cô vẫn sống rất tốt, thậm
chí còn tốt hơn anh.
Nhưng hiện tại anh đang dùng hành động thực tế nói cho cô biết: Không có cô, anh sống rất tốt,