
quyền phát ngôn.
Tôi là đàn ông, không hiểu được, chỉ nghe nói là rất đau đớn, phải dạo
một vòng quanh Quỷ môn quan. Quá trình này vừa dài dằng dặc lại vừa đau
đớn, nhưng cô không thể sinh được nửa chừng rồi nói, không được rồi, đau chết đi được, tôi không sinh nữa, cho nên lại nhét đứa trẻ vào trong
bụng?
Vẻ mặt anh ta trông rất khôi hài, Tô Mạt bất giác bị anh ta chọc cho phì cười.
Anh ta lại không cười, cúi đầu hỏi cô:
- Ban đầu cô chắc chắn cũng không từ bỏ như thế, đúng không?
Cô khẽ gật đầu.
Tay anh ta vỗ nhẹ lên mép bàn:
- Cho nên, đừng tự coi rẻ mình, đừng dễ dàng từ bỏ.
Sau này, khi gọi điện tán gẫu với Lục Trình Vũ, Lôi Viễn nói:
- Cái cô bạn gì của vợ cậu ấy, không phải cần luật sư, mà là cần bác sĩ
tâm lý. – Anh ta lại nói. – Tôi cảm thấy cô ta rất giống một người, rất
đơn thuần, lại nặng tình, khá yếu đuối trong tình cảm, cậu có biết tôi
đang nói đến ai không?
Bệnh cảm của Lục Trình Vũ còn chưa khỏi
hẳn, chỉ mới đỡ hơn một chút, giờ lại hơi nhức đầu, anh đưa tay xoa ấn
đường, hỏi người kia:
- Cậu lại muốn nói gì nữa đây?
Lôi Viễn nói:
- Đám cưới của Lý Sơ Hạ hủy rồi, cậu có biết không?
Lục Trình Vũ hỏi thẳng:
- Biết rồi thì làm sao/
Lôi Viễn cười:
- Cậu đó, lại giả vờ bình thản, cậu chính là một tên Dương Quá, gặp phải Dương Quá lỡ cả đời[17'>.
[1'>Dương Quá là nhân vật nam chính trong tiểu thuyết Thần điêu hiệp lữ của nhà
văn Kim Dung. Câu nói “Nhất kiến Dương Quá ngộ chung thân” là của nhà
văn Lâm Yến Ni, ý nói những người thiếu nữ đã từng gặp Dương Quá đều lỡ
dở cả đời, vì họ đem lòng yêu thương anh ta nhưng trong lòng anh ta chỉ
có một mình hình bóng Tiểu Long Nữ
Lục Trình Vũ nói:
- Nếu không thì tôi có thể làm gì, người này mang bầu thì tôi cưới, người kia không quên được tình cũ thì tôi lại phải ly hôn đến cứu vớt sao? Tôi là thuốc giải vạn năng hay là chúa cứu thế?
Lôi Viễn cười ngặt nghẽo:
- Thằng ranh này lại đắc ý rồi, cậu không phải là thuốc giải mà là thạch
tín, cậu không phải Jesus mà là Peter, Peter ba lần chối Chúa[18'>, bởi
vì ông ta hồ đồ.
[18'> Thánh Peter là tông đồ trưởng trong mười
hai tông đồ của Chúa Jesus. Trong cuộc tử nạn của Chúa Jesus, mặc dù
Peter đã cam đoan sẽ không bỏ rơi Chúa dù các đông bạn đều tháo chạy,
nhưng đến khi Chúa bị bắt, Peter lại chối bỏ mối quan hệ với Chúa tới ba lần.
Lục Trình Vũ nói:
- Không phải hồ đồ, mà là không có nguyên tắc. – Ngừng lại một lúc, anh lại nói. – Có chuyện này cậu phải
chúc mừng tôi, vợ tôi lại có rồi. Cuối tuần, Đồ Nhiễm và Chu Tiểu Toàn cùng đi dạo phố. Đồ Nhiễm muốn mua mấy bộ quần áo bầu.
Đồ đắt thì không nỡ bỏ tiền, đồ rẻ thì không vừa mắt, đều không vừa ý.
Quay đi quay lại, không kìm chế được lại muốn đi xem đồ em bé. Qua khu
đồ nam ở tầng bốn, cô lại theo thói quen đưa mắt liếc qua quầy sơ mi, cà vạt, bỗng thấy một bộ mùa đông nhãn hiệu châu Âu đang giảm giá. Cô
không thèm suy nghĩ, kéo luôn Chu Tiểu Toàn chen vào đám đông.
Một chiếc áo khoác lông vũ cổ đứng màu ghi sẫm trông rất vừa mắt, bên cạnh
cũng có người muốn mua, Đồ Nhiễm vội túm chặt không buông, nhìn giá
tiền: 2.999 đồng.
Đồ Nhiễm hỏi Chu Tiểu Toàn:
- Ba nghìn tệ giảm 35% thì là bao nhiêu? Mua ba trăm tặng tám mươi… Mình còn có
thể dùng chỗ tiền đó mua mấy bộ quần áo được không?
Cô gái bán hàng liếc cô:
- Đây là giá sau khi đã giảm. Nhãn hàng này của bọn em khi khuyến mãi không được tham dự các chương trình khác.
Đồ Nhiễm hoảng hồn, nhìn kỹ lại nhãn hiệu, quả nhiên ở một góc khuất nẻo
của cái mác giấy có một dòng chữ nhỏ xíu in một con số bốn đơn vị khác.
Cô bán hàng hỏi:
- Người cao bao nhiêu? Béo hay gầy ạ?
Đồ Nhiễm nói:
- Cao 1m83, nặng 78 cân, – Cô lại nghĩ, dạo này anh bị ốm, có lẽ sẽ gầy đi một ít.
Chu Tiểu Toàn cười:
- Nhớ kỹ thế.
Cô bán hàng nói:
- Mặc cỡ này vừa đẹp, to hơn tí nữa cũng lấy cỡ này thôi, chị có mua không? Nếu mua thì để em gói lại.
Nhìn giá tiền mà lòng Đồ Nhiễm đau như cắt, do dự chưa quyết, đáng ghét cái bà cô Chu Tiểu Toàn kia cứ đứng bên cạnh giục giã:
- Mua đi, mua đi, ông xã nhà cậu mặc vào chắc chắn là đẹp lắm.
Cô bán hàng cũng nói:
- Đúng thế, đúng thế.
Đồ Nhiễm liếc cô ta:
Cô gái trẻ cười:
- Nghe số đo đã biết thân hình tiêu chuẩn rồi, người đẹp mặc vào càng thêm đẹp.
Bất luận là kiểu dáng, chất lượng hay chất liệu của chiếc áo này đều thuộc
loại thượng hạng, Đồ Nhiễm cầm trên tay không nỡ bỏ xuống, hơn nữa quần
áo mùa đông của Lục Trình Vũ không nhiều, mấy bộ tốt một chút đều mua
trước khi ra nước ngoài. Bình thường anh vốn dĩ không chú ý đến mấy
chuyện này, về cơ bản đều là cô đưa gì thì anh mặc nấy, toàn bộ đều do
một tay cô sắp xếp.
Cô nghĩ một lát, cắn răng nói:
- Phiền cô gói lại giùm, quẹt thẻ.
Chu Tiểu Toàn nói:
- Người kết hôn rồi đúng là có khác, lúc nào cũng nghĩ cho người khác trước rồi mới đến mình.
Đồ Nhiễm cũng cảm thấy ấm ức:
- Nhất thời kích động, đi tong nửa tháng lương.
Cô xách túi đồ, không còn tâm trạng đi dạo tiếp, đắn đo mãi không biết có cần về căn nhà nhỏ xem tình hình thế nào không.
Mấy hôm nay thỉnh thoàng anh sẽ gọi đ