The Soda Pop
Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325800

Bình chọn: 8.5.00/10/580 lượt.

à cụ cười:

- Có gì đâu, già rồi, cũng phải hoạt động một chút, thấy các con đều ở đây là bà vui rồi.

Lục Trình Vũ vừa gắp thức ăn vừa trò chuyện với bà cụ, thái độ cung kính,

thành khẩn, đúng hình tượng thanh niên gương mẫu, quang minh chính phái. Đồ Nhiễm ăn ít, chỉ một lúc đã đặt bát đũa xuống. Lục Trình Vũ nhìn cô

nói:

- Ăn thêm đi, anh xới cơm cho em.

Cô đưa tay che bát.

Bà cụ lại nói:

- Đồ Nhiễm, con ăn xong rồi thì xuống quét bếp đi, lau chùi cả cái bếp nữa, già rồi mắt kém, lau dọn không được sạch.

Đồ Nhiễm làm theo lời bà. Thấy cô đi vào trong, bà cụ bèn lục trong túi

một hồi rồi rút ra hai cái bọc gói bằng khăn mùi xoa, chậm rãi mở ra,

nói với Lục Trình Vũ:

- Đây là bà để lại cho các con, mãi mà

không có cơ hội để đưa cho, bây giờ con nhận lấy rồi mang về nhà cất đi. – Bà cụ thở dài. – Trong bằng ấy cháu chắt, bà vẫn thích đứa cháu gái

này nhất.

Nhìn hai món đồ trang sức kiểu cổ, Lục Trình Vũ vội từ chối:

- Hay là bà bảo Đồ Nhiễm cầm đi, cháu là đàn ông, không hiểu mấy chuyện này đâu ạ.

Bà cụ cười cười:

- Con cầm hay nó cầm cũng như nhau còn gì. – Bà chỉ vào chiếc khánh màu

vàng to bằng nắm tay trẻ con. – Đây là khánh Tường Vân, bằng vàng cổ,

sợi dây phía trên làm bằng chín mươi chín viên Diệp Tử Đàn Châu, là thứ

bà đeo khi còn trẻ, cái này, cho con của các con.

Lục Trình Vũ

sừng sờ, lại thấy bà cụ lấy ra một miếng ngọc trơn bóng trắng như mỡ dê, phía trên khắc hình hai chú chuột con tinh xảo chụm đầu vào nhau như

đang nô đùa, lại như đang dựa sát vào nhau, điệu bộ ngây thơ, sống động, hoạt bát. Bà cụ nói:

- Con và Nhiễm Nhiễm đều không phải tuổi

chuột, nhưng miếng ngọc này cũng có ý khác, con có biết vị trí của con

chuột trong Thiên can địa chi[8'> không?

[8'> Hệ thống đánh số

thành chu kỳ được dùng tại các nước có nền văn hóa Á Đông như: Trung

Quốc, Việt Nam, Hàn Quốc, Triều Tiên, Nhật Bản và một số quốc gia khác,

gồm mười can (Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, canh, Tân, Nhâm, Quý) và

mười hai chi (Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất,

Hợi).

Anh đáp:

- Tý ạ.

Bà cụ gật đầu, dùng khăn mùi xoa gói hai món đồ lại, nhét vào tay anh:

- Con cầm lấy, chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng là một chút kỷ niệm của

bà già này. Trước đây trong nhà chôn một vò lớn ở trong sân, sau này đào lên bị người ta cướp mất, chỉ còn lại hai món này. – Bà cụ lại thở dài. – Bà hiểu cháu gái bà, tính tình cứng rắn, quật cường, lại không biết

ăn nói, khiến người ta không ưa, nhưng tâm địa nó rất tốt. Hai người

cùng chung sống, cái cần thiết chính là tâm địa phải tốt, biết nghĩ,

biết nhường nhịn nhau, thì mấy chục năm mới có thể bình yên chịu đựng,

tới cuối đời có được một người bạn già tâm ý tương thông, thấu hiểu lẫn

nhau. Những ngày này nói dài thì dài, nói ngắn thì ngắn, thời trai trẻ

không dài, chỉ sợ già rồi, đến ngày nhắm mắt xuôi tay vẫn còn tiếc nuối. Nếu trước đây nó có chỗ nào không phải với cháu, cháu là đàn ông, có

thể bao dung được thì cố gắng bao dung, đừng so đo với nó…

Cửa

nhà bếp khép hờ. Đồ Nhiễm ở trong đó lau chùi được một nửa, gần đây tâm

trạng cô không ổn định, chuyện chẳng to tát gì cũng muốn khóc, cô đưa mu bàn tay lên dụi mắt, khi ra ngoài phòng khách, nét mặt đã bình thường

trở lại.

Thấy bà ngoại và Lục Trình Vũ đã ăn cơm xong, cô bèn rót trà cho họ.

Lục Trình Vũ vừa nghe bà cụ nói chuyện, vừa đưa mắt nhìn theo Đồ Nhiễm, cô

lại không nhìn anh lấy một cái, cho tới khi nghe thấy điện thoại của anh rung rì rì trong túi quần.

Điện thoại được chuyển sang chế độ rung.

Anh lấy ra nhìn, tắt đi.

Một lúc sau, thấy không còn sớm nữa, anh đứng dậy cáo từ.

Bà cụ tiễn anh ra tận cửa:

- Lần sau đừng mua gì nữa, đến đây là được rồi, người nhà cả, đừng khách sáo.

Đồ Nhiễm nghe tiếng bước chân anh xa dần, tận tới khi không phân biệt được nữa, cô không kìm được, chạy ra sát cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống lầu,

thấy anh đứng bên dải cây xanh, lấy điện thoại ra gọi.

Ánh trăng trong suốt, khiến bóng anh trở nên dài vô tận.

**

Gần hết giờ làm, Lôi Viễn ngồi trong văn phòng chuẩn bị đón tiếp vị khách cuối cùng của ngày hôm nay.

Giờ hẹn đã qua, chưa thấy người đâu, Lôi Viễn đợi đến phát chán, bèn cầm

chuột lên vào game chơi mấy ván mạt chược với người ta. Bên ngoài có

người khẽ gõ cửa, ba tiếng một, khoảng cách giữa các lần gõ rất đều

nhau, như tiếng nhịp tim thấp thỏm, bất an, và cả dáng vẻ dè dặt của

người khách chưa từng gặp mặt.

Anh ta ngồi thẳng dậy, lên tiếng mời vào.

Ấn tượng đầu tiên mà Tô Mạt đem tới cho anh ta đại khái cũng khớp với

những gì anh ta đã hình dung. Một khuôn mặt không chút sinh khí, đầy vẻ

mất mát của người phụ nữ mất chồng, mất tình yêu, nét mặt hiền lành, do

dự, quần áo đã được chọn lựa nhưng lại lỗi thời, lại thêm tay chân lóng

ngóng không biết làm gì. Anh ta liếc nhanh một cái lên tóc người phụ nữ

ấy, sáng nay khi ngủ dậy chắc chắn là cô ta chưa gội đầu, đuôi tóc còn

dính thứ gì trăng trắng, hình như đã khô két lại… vết sữa? Đúng rồi,

nghe nói cô ta có một đứa con còn bé.

Kiểu phụ nữ như vậy đã hoàn toàn không còn dí