
bất giác vừa thảng thốt, vừa vui mừng, vừa đau
khổ, nước mắt phút chốc giàn giụa trên gương mặt già nua. Ông lẳng lặng
đưa tay lau nước mắt, không dám để bà Tôn Huệ Quốc phát hiện ra, chỉ
mong trời mau sáng để gọi điện cho con trai.
Ông cầm điện thoại, tay hơi run rẩy, nói với con trai:
- Con nghe bố nói, đây là đứa trẻ mà mẹ con mang tới cho con, lần này vợ con chắc chắn là có rồi.
Chẳng trách ông lại kích động như vậy, nhà họ Lục, cho tới Lục Trình Vũ là ba đời độc đinh, cộng thêm lần trước con dâu sảy thai, tuy không nói ra,
nhưng ông vẫn nghĩ ngợi. Khi còn trẻ ông không hề bận tâm đến những
chuyện này, già rồi lại bắt đầu coi trọng sự nối dõi huyết mạch gia tộc.
Khi đó Lục Trình Vũ đang trực ở bệnh viện, vốn không đồng tình, chỉ coi là
chuyện mộng mị vặt vãnh thôi. Nhưng hôm đó, khi đứng trên cầu vượt nói
chuyện với Đồ Nhiễm, thấy sắc mặt cô là lạ, bất giác anh nghĩ đến chuyện này, ai ngờ giấc mộng lại ứng nghiệm.
Nhắc tới hôm đó, hai người họ lại chia tay trong bực bội, Đồ Nhiễm như đang giận dỗi gì với anh,
không hiểu sao cứ khăng khăng đòi chia tay, còn anh vẫn đang lo lắng
việc ở bệnh viện, lại ghét tính vô cớ gây chuyện của phụ nữ, chẳng nói
được dăm ba câu, họ đã đường ai nấy đi.
Trước khi chia tay, anh nói:
- Đồ Nhiễm, bây giờ việc em cần làm là dưỡng thai cho tốt, sau đó hãy
tính những chuyện khác, đừng có suốt ngày dằn vặt bản thân và người
khác.
Khi đó cô trả lời anh:
- Thân em còn chưa lo được,
tại sao lại phải lo dưỡng nó, bụng em em muốn làm gì thì làm, không liên quan đến anh. Anh chỉ sung sướng vài phút, dựa vào cái gì mà quản lý
nhiều thế, anh lại chẳng phải lo bị sảy thai, không phải chịu đau đớn
khi sinh con, không phải chịu đựng ánh mắt coi thường của người đời vì
cơ thể biến dạng, cũng không phải mọc sẹo lồi hay bị rạn da… cho nên
những chuyện này anh nói không được.
Lúc đó anh nghĩ: Vớ vẩn, hồi trước anh không nỗ lực thì có được mấy phút sung sướng ấy không? Tốt
xấu gì cũng phải dốc sức, em cũng được hưởng thụ còn gì? Trong lòng cũng ít nhiều lo lắng tính cách nói được làm được của cô, vốn định nói vài
câu nhẹ nhàng, nhưng cô chỉ để lại cho anh một bóng lưng kiều diễm.
Có điều lịch sử đã chứng minh, từ xưa tới nay phụ nữ luôn là vật dẫn cho
những cảm xúc cực đoan, anh càng tỏ ra căng thẳng, họ sẽ càng được nước
lấn tới, càng tiếp tay thêm cho sự kiêu ngạo vô duyên vô cớ gây chuyện,
chi bằng lấy tĩnh chế động, bình tĩnh xử lý.
Hôm sau, Lục Trình
Vũ tan làm về nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi kỳ lạ, chất lượng
không khí còn tồi tệ hơn cả ở bệnh viện.
Anh vội ra mở cửa, lại
phát hiện ra có rất nhiều việc đang đợi trước mắt. Trên bàn trà vất mấy
bộ quần áo hoặc bẩn hoặc sạch, chú cá nhỏ không có gì ăn nằm bẹp gí ở
đáy chậu thủy tinh, trong bồn rửa bát là bát đĩa mấy ngày dồn lại, thùng rác không ai đổ, cây xanh trong chậu mấy ngày liền không được tưới, lá
tường vi ngoài ban công đã héo rũ, quần áo Đồ Nhiễm phơi bên ngoài từ
lúc trước đã khô cong, áo phông và áo sơ mi nam giới cùng một màu chưa
rút, rút vào lại phải là, thôi vậy.
Thấy việc nhà chồng chất, anh dứt khoát không làm gì hết, đi tắm rồi ăn qua loa mấy thứ mua dưới hàng rong ngoài đường, sau đó gục đầu ngủ vùi. Có lẽ là đã mệt đến rã rời,
nhưng lại không sao ngủ nổi. Nghĩ về tình hình bệnh nhân mới mổ hôm qua
một lúc, lại nghĩ vẫn còn một bài viết chưa đăng, cuốn sách cùng biên
soạn với người ta cũng chưa viết xong, nhiệm vụ nghiên cứu khoa học cấp
trên phê duyệt cũng đã sắp xong lịch trình, sáng mai còn phải dẫn sinh
viên đi thăm bệnh, bệnh nhân giường số 46 hoàn cảnh khó khăn, phải kê
thuốc như thế nào? Ông cụ trong phòng bệnh nặng không biết có qua được
cửa tử đêm nay… Càng lúc càng khó ngủ, đúng như câu nói truyền miệng đã
lâu trong bệnh viện: Dùng phụ nữ như đàn ông, dùng đàn ông như gia súc.
Dậy sớm hơn gà, thức khuya hơn chó, ăn kém cả lợn, làm khổ hơn trâu,
nhọc lòng hơn ai hết.
Anh thở dài, nằm trên giường gập bụng và
hít đất mấy chục cái, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, thể lực lại suy
kiệt, vì thế bèn xuống giường định kiếm một quyển sách để đọc.
Trên giá sách, sách của anh chiếm đến tám, chín mươi phần trăm, phần còn lại để dành cho Đồ Nhiễm. Sách của cô cũng không ít, cô mang rải rác từ nhà mẹ về, mỗi lần một ít, trong phòng ngủ không để được nên đành phải đặt
thêm một tủ sách đơn giản trong phòng khách, rồi để sách lên trên. Ánh
mắt anh lướt qua góc phải phía dưới giá sách, khom người xuống nhìn, hoa cả mắt.
Mấy cuốn sách này chưa phân loại, lộn xộn, tạp nham, anh bỗng nhìn thấy một cuốn Tiếng chim hót trong bụi mận gai, nghĩ lại,
hình như Lý Sơ Hạ cũng có cuốn truyện này, khi đó anh cùng cô ôn tập
buổi tối, cô không học bài mà say sưa đọc một quyển chim chim gì đó. Anh còn hỏi cô: “Truyện gì thế?”
Lý Sơ Hạ đáp: “Cuốn theo chiều gió của Úc[3'>.”
[3'> Cuốn tiểu thuyết Tiếng chim hót trong bụi mận gai của nhà văn Úc
Colleen McCulough được mệnh danh là Cuốn theo chiều gió của nước Úc.
Anh lại hỏi: “Cuốn theo chiều gió là gì?”
Cô lườm anh: “Sao em lạ