Old school Swatch Watches
Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325592

Bình chọn: 7.00/10/559 lượt.

ng

là thâm hiểm, mượn đao giết người, lại còn phương thức tử vong hiệu suất cao nữa chứ.

Lục Trình Vũ không nhịn được, phì cười hỏi cô:

- Còn gì nữa không?

Cô nghiêm túc suy nghĩ:

- Chỉ cần là chai anh dùng qua, chai dầu, chai dấm, chai nước, chai nước

khoáng, lúc em cần dùng không lần nào mở nắp được. Một cái chai, anh nói xem anh dùng nhiều sức thế để làm gì, anh có thù hằn gì với nó? – Câu

nói cuối cùng, cuối cùng cô cũng có thể nói ra được. – Em nói cho anh

biết, dù thế nào em cũng không sống nổi cuộc sống như thế này.

Anh nghiêng đầu quan sát cô, buông một câu:

- Có phải ngày đó của em lại đến rồi không?

Cô nghẹn họng, rất lâu không nói nên lời, chỉ trừng mắt nhìn anh.

Cũng không biết anh đang nghĩ gì, một lúc sau mới hỏi cô:

- Cái đó của em đã bao lâu rồi không thấy?

Cô hoảng lên, vô thức tránh né ánh mắt anh, nhìn sang chỗ khác, nhưng bàn

tay lại bị anh nắm lấy. Cô cúi xuống, nhìn thấy anh đang dùng ba đầu

ngón tay đặt trên mạch tay phải của cô. Cô mang máng nhớ ra anh đã từng

nói, anh không bài xích, cũng không có định kiến gì với Đông y, hồi còn

đi học, bỗng nhiên hứng thú, theo người ta học một thời gian.



lặng lẽ dồn sức rút tay về nhưng không được. Hơn nữa, hai người đã

trưởng thành giằng co nhau ở ngoài đường trông rất khó coi, cuối cùng

đành để mặc kệ anh.

Một lát sau, anh buông tay cô ra, ghé sát vào tai cô:

- Cho dù con người anh có bao nhiêu khuyết điểm nhưng biểu hiện trên

giường ít ra cũng vẫn làm em thỏa mãn đấy chứ? – Anh khẽ vỗ vào má cô. – Phải kiểm soát cảm xúc của mình, nếu không sẽ không tốt cho con. Ngày

mai xin nghỉ phép tới bệnh viện kiểm tra một chuyến, tiện thể làm hồ sơ.

Cô lùi lại mấy bước, cách xa anh ra rồi mới nói:

- Chuyện đứa con, em muốn suy nghĩ thêm.

Anh đăm chiêu nhìn cô, hơi nhướn mày:

- Tại sao?

Cô trầm ngâm suy nghĩ:

- Bởi vì yêu cầu của chúng ta đối với hôn nhân không giống nhau, yêu cầu

của anh đối với hôn nhân là gì? Hai sào đất, một con trâu, vợ con quây

quần quanh bếp lửa?

Anh ra chiều suy nghĩ:

- Cũng đại ý thế, nhưng anh sẽ không tổng kết được súc tích như vậy.

Cô nói:

- Trước đây em cũng từng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ lại cảm thấy như thế không ổn. Trên đời này có rất nhiều thứ đáng để có được, cũng có rất

nhiều thứ cần phải từ bỏ, bây giờ em muốn từ bỏ một số thứ, dù sao con

đường đời cũng luôn chắp vá như vậy, ngoằn ngoèo rồi thì phải tu sửa

lại.

Lục Trình Vũ thu lại nụ cười, thoáng cau mày, cúi đầu nhìn cô:

- Tu sửa cái gì, anh thấy em đang dằn vặt không đâu.

**

Lục Trình Vũ đoán Đồ Nhiễm đã có thai, hoàn toàn không phải ngẫu nhiên.

Khoảng hai tuần trước, ông Lục gọi điện cho anh, vừa gặp đã hỏi:

- Bụng vợ con có động tĩnh gì chưa?

Anh đáp:

- Con không biết.

Ông Lục sốt ruột:

- Chuyện này sao con lại không biết? Cả ngày con làm cái gì?

Cũng không cần biết con trai có đủ kiên nhẫn không, ông lại bắt đầu cằn nhằn, lải nhải, đại ý là:

Ông vừa có một giấc mơ, ông đang đợi thuyền trên bến sông, mặt sông mờ

sương, không thấy thuyền đâu, lại nghe thấy phía sau có người gọi mình.

Ông ngoảnh lại nhìn, là một thiếu phụ trung tuổi, trên tay người đó bế

một đứa bé, cả người đứa bé bọc trong một tấm chăn đỏ rực, thò mặt ra

ngoài.

Người phụ nữ nói: “Lão tiên sinh, ông bế đứa nhỏ hộ tôi một chút được không? Lưng tôi mang nhiều đồ quá, hơi mệt.”

Ông Lục nhìn ra phía sau bà ta, thấy một gói màu xám, lòng dấy lên một nỗi

ngờ vực, chỉ sợ đây là kẻ buôn người, hoặc là đem vứt đứa trẻ đi, ta sẽ

không mắc lừa ngươi đâu. Vì thế ông nói: “Một đứa bé con thì nặng là

bao, bà tự bế thì hợp lý hơn.”

Bà ta nói: “Đây là con nhà ông, ông không bế à?”

Nghe vậy, ông Lục cuống lên: “Tôi từng này tuổi rồi, lấy đâu ra con, bà đừng có làm ô uế thanh danh của tôi, nếu vợ tôi ở nhà biết được, nhất định

sẽ làm khó dễ tôi.”

Người phụ nữ cũng không phiền lòng, chỉ hỏi: “Ông có phải họ Lục không, chữ Kích và bộ Nhĩ ghép lại thành chữ Lục?”

Ông già ngẩn người: “Đúng.”

Bà ta nói: “Thế thì đúng rồi, đây là đứa bé nhà họ Lục của ông.” Nói đoạn bèn quẳng cái gói ra, hét lên: “Còn không mau đỡ lấy.”

Ông Lục sợ đứa bé bị rơi xuống, vội đưa tay ôm chặt lấy.

Người phụ nữ gật đầu: “Đứa bé đẹp thế này, người khác muốn còn chẳng được, sao ông lại không muốn?”

Ông Lục cúi đầu nhìn đứa trẻ, chỉ thấy đứa bé mặt mũi thanh tú, môi đỏ,

răng trắng, hết sức lanh lợi, lòng thầm mừng rỡ. Khi ngẩng đầu lên, đã

không thấy bóng dáng người phụ nữ kia đâu…

Ông giật mình tỉnh lại, ngồi phắt dậy, thẫn thờ giơ tay lên, dường như vừa rồi ông thật sự đã ôm một đứa bé mũm mĩm trên tay.

Bà Tôn Huệ Quốc nằm cạnh cũng bị ông đánh thức, trong lúc mơ màng còn không quên xỉa xói ông:

- Sao thế, gặp ác mộng hả, lại mơ thấy bà vợ chết giẫm kia chứ gì?

Bà ta không nói thì không sao, vừa nói ra đã khiến ông giật bắn mình, cẩn

thận nhớ lại dung mạo, cách ăn mặc của người phụ nữ trong mơ kia, hình

như đúng là người vợ trước của ông.

Ông nhìn ánh trăng ngoài cửa

sổ, không tài nào ngủ được nữa, chỉ âm thầm nghiền ngẫm hàm ý cảnh trong mơ, nghĩ đi nghĩ lại,