Disneyland 1972 Love the old s
Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325333

Bình chọn: 10.00/10/533 lượt.

y bận, bệnh viện gọi lúc nào là phải đến lúc đó, hơn nữa anh ấy to xác như thế, không chết đói được.

Hai mẹ con bàn bạc xong, bà Vương Vĩ Lệ và Đồ Loan mấy ngày nữa sẽ lên Bắc Kinh, Đồ Nhiễm dọn về nhà mẹ đẻ.

Tất bật, rối loạn, cô quên bẵng cú điện thoại của Chu Tiểu Toàn.

Hai ngày sau, Chu Tiểu Toàn lại gọi cho cô, quăng vào mặt cô một câu:

- Mình cho cậu hay, xảy ra chuyện rồi, vừa rồi bạn học cũ của cậu định ôm con gái nhảy lầu đấy, làm mình sợ chết đi được.

Mấy hôm đó, suốt ngày Đồ Nhiễm chỉ ôm khư khư cái điện thoại trong túi,

điện thoại không kêu, thỉnh thoảng cô lại lấy ra xem, chẳng nhìn thấy

gì, đúng lúc tiếng chuông vang lên lảnh lót, kèm theo tin tức bất ngờ.

Cô không tưởng tượng được cảnh một người yếu ớt như Tô Mạt lại ôm đứa

con bảo bối đi tìm cái chết.

Chu Tiểu Toàn nói:

- Hồi

trước vẫn cứ nghe hai người họ cãi nhau trong nhà suốt, con khóc cũng

không ai lo, mình còn tưởng là có chuyện gì, thật không nhìn ra được

người trông thật thà, chất phác như Đồng Thụy An cũng có nhân tình ở bên ngoài, đúng thật là chó cắn người thì sẽ chẳng sủa.

Đồ Nhiễm hỏi:

- Tô Mạt giờ thế nào?

Chu Tiểu Toàn nói:

- Cũng may giờ đang nghỉ hè, nếu không chỉ sợ cậu ấy cũng chẳng lên lớp

được, ngày nào cũng ôm con ngồi thẫn thờ, nếu không thì lại níu tay mình rơi nước mắt, con bé đói thì cô ấy pha tạm ít sữa bột cho xong. Hồi

trước buổi tối Đồng Thụy An còn về nhà, bây giờ cả ngày chẳng thấy mặt

mũi đâu, đêm cũng không về.

Nghe thấy bốn chữ “đêm cũng không về” Đồ Nhiễm liền nổi giận, thầm chửi một câu, miệng nói:

- Cuối tuần rảnh rỗi mình sẽ tới xem, bây giờ cậu ấy có con, lại không có nhà ngoại bên cạnh, cậu để ý giúp cậu ấy.

Cô cúp điện thoại về bàn ăn cơm, bà Vương Vĩ Lệ và Đồ Loan đã đi, trong nhà chỉ còn lại cô và bà ngoại.

Bà ngoại đặt đũa xuống hỏi cô:

- Có phải Tiểu Lục gọi điện không?

Cô sững người:

- Không ạ.

Bà ngoại lại nói:

- Con ở đây mấy hôm rồi, có cần về nhà xem thế nào không?

Đồ Nhiễm cười:

- Bà chê cháu phiền phức muốn đuổi cháu đi ạ, đây chẳng phải là nhà cháu sao, cháu cứ ở đây đấy, không đi.

Bà cụ cũng cười, ngẫm nghĩ rồi hỏi cô:

- Hay là Chủ nhật tuần này bảo Tiểu Lục đến ăn cơm đi, vợ chồng trẻ cứ ở mỗi người một nơi cũng không ổn.

Đồ Nhiễm vừa gắp thức ăn vừa nói:

- Anh ấy không đến đâu ạ, hôm qua vừa gọi điện cho cháu bảo bây giờ đông bệnh nhân, còn không có cả thời gian để ngủ.

Bà cụ nhìn cô không nói gì, đẩy đĩa cá đến trước mặt cháu gái:

- Nhiễm Nhiễm, sao gần đây con gầy thế, sắc mặt kém quá, ăn cũng ít. Con

nhớ cuối tuần đi chợ mua mấy khúc xương ống về, bà cháu mình hầm canh để ăn.

Cuối tuần, bà cụ ninh một ít canh, hai bà cháu ăn một chút, Đồ Nhiễm múc vào cặp lồng giữa nhiệt mang đến cho Tô Mạt.

Chu Tiểu Toàn đang ăn cơm với hai mẹ con Tô Mạt, trên bàn có mấy món ăn khô khốc, một đĩa đậu phụ trứng muối, một đĩa rau cải xào, mấy con cá rán

mua ở ngoài về. Mắt Tô Mạt vừa đỏ hoe vừa sưng húp, đầu tóc rối bù, đang bê bát cơm đút cho con gái.

Đồ Nhiễm cầm bát nói:

- Mình ăn rồi mới đến đây, cậu ăn đi, để mình đút cho con bé.

Cô múc một ít canh chan vào cơm, rồi lại lấy thìa dằm nát thịt trong canh

ra, chậm rãi đút cho đứa bé. Con bé ăn rất ngon lành, miệng còn dính mấy hạt cơm, đút không kịp.

Tô Mạt thở dài nhìn con gái, cầm đũa lên gẩy mấy hạt cơm trong bát mình, mãi vẫn không đưa được vào mồm.

Chu Tiểu Toàn nhìn Đồ Nhiễm bằng ánh mắt bất lực.

Đồ Nhiễm nói:

- Cậu cứ không ăn không uống thế này, chẳng may có cơ sự gì thì con cậu

phải làm thế nào? Cậu bảo nó phải dựa vào ai? Nó mới lớn từng này, dựa

vào cái gì mà phải chịu tội theo cậu?

Nghe vậy, Tô Mạt cắn môi, nước mắt lại lã chã rơi.

Chu Tiểu Toàn nóng nảy, thẳng tính, thấy Đồ Nhiễm đã nói thẳng ra thì không nhịn được, nói:

- Nếu là mình thì vứt luôn con bé cho nhà hắn, bảo mẹ hắn nhìn xem mấy

người nuôi dạy thằng con trai kiểu gì, đến cả con gái ruột của mình cũng không cần, mấy người không lo tại sao tôi lại phải lo. Sau đó thu thập

chứng cứ, nhanh chóng moi tiền, moi được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, nhất

định phải vét cạn ví hắn, lập tức ly hôn rồi bỏ đi.

Đồ Nhiễm trừng mắt nhìn Chu Tiểu Toàn, mím môi lắc đầu.

Chu Tiểu Toàn nói:

- Trừng cái gì mà trừng, mình nói có gì không đúng? Một lần bất tín vạn

lần bất tin, loại đàn ông như thế còn giữ lại làm gì? Nếu muốn ngoại

tình thì ban đầu đừng có kết hôn.

Nghe vậy, Tô Mạt chỉ bưng mặt khóc, con bé thấy mẹ rơi nước mắt thì cứ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, tò mò.

Đồ Nhiễm bế con bé lên đặt vào lòng mình, quay mặt về phía cô, nói nhỏ:

- Chu Tiểu Toàn, cậu đừng có đứng đó mà chỉ tay năm ngón, cậu tưởng tình

cảm của người ta là vòi nước, muốn vặn thì vặn, muốn đóng thì đóng đấy

chắc, làm gì có chuyện hễ có vấn đề là lại đòi ly hôn? Hơn nữa, bây giờ

không chỉ là chuyện người lớn, còn có cả đứa bé nữa, vấn đề này giải

quyết như thế nào, chủ yếu phải xem ý kiến của Tô Mạt, nhưng dù có giải

quyết như thế nào, nhất định cũng phải tốt cho bản thân và đứa bé.

Chu Tiểu Toàn nổi giận đùng đùng:

- Lại là giọng điệu của mấy bà cô có chồng