
ôi đàn ông lập tức tràn ngập. Người dẫn đầu
nhìn Đồ Nhiễm một cái, một lát sau lại liếc thêm mấy cái nữa, lúc này
mới quay sang hỏi Lục Trình Vũ:
- Từ thành phố xuống à? Đi chơi à?
Lục Trình Vũ gật đầu, đứng dịch về phía Đồ Nhiễm.
Hai người còn lại nhìn Đồ Nhiễm, cũng cười:
- Đi tuần trăng mật hả.
Lần này Lục Trình Vũ không trả lời mà khẽ nghiêng người, chống tay lên cây
cột cạnh cô, ngăn cách cô với ba người kia không một chút dấu vết. Cô
ngước mắt lên cười với anh, nghe thấy anh hỏi khẽ:
- Cười cái gì?
Cô không nói gì, lườm anh một cái, sau đó cổ tay liền bị anh túm lấy, nghe thấy anh nói nhỏ bằng giọng khàn khàn:
- Lát nữa sẽ xử lý em.
Cô đỏ mặt, trừng mắt nhìn anh rồi lại nhìn trộm mấy người kia, thấy họ vẫn thảnh thơi đứng đó nhìn. Nghĩ tới quần áo mình không được chỉnh tể,
trong lòng cô không thoải mái.
Một lúc sau, cô nghe thấy anh nói:
- Mưa ngớt rồi, đi thôi.
Nói đoạn bèn che chắn cho cô đi ra ngoài. Cô cởi giày ra, bắt chước anh đi
chân trần trên đất, họ chạy chầm chậm, đi được một quãng xa, Đồ Nhiễm
mới không nhịn được phì cười. Lục Trình Vũ nhìn cô, tà tà lên tiếng:
- Cười cái gì, ranh con hơn hai chục tuổi đầu, bò trên đất mà cũng tưởng
được du ngoạn thủy cung, được bay lên trời, huống hồ quần áo lại xộc
xệch, tội gì người ta không nhìn.
Cô tức tối nhìn anh, bất chợt cười:
- Em đâu có cười người ta, em cười cái đồ nhà anh, miệng hùm gan sứa.
Anh không nói gì, lôi cô về phía trước, về đến khách sạn, anh đóng cửa lại, ấn cô lên cửa, véo cằm cô, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô:
- Cười đi, sao không cười nữa?
Đồ Nhiễm có phần không thở nổi, vội nói:
- Em nói lung tung, sao anh lại là con hổ giấy được chứ, cho dù đúng thế thì cũng có chỗ nhất định không phải làm bằng giấy.
Nghe vậy anh rất khoái chí, cúi đầu cười, vỗ vỗ mặt cô:
- Vừa mới mắc mưa, mau thay quần áo ướt ra, không khéo bị cảm bây giờ.
Nói rồi bèn rướn lên, lột quần áo trên người cô ra như đang bóc vỏ hành lúc nấu cơm, cuối cùng chỉ còn lại một miếng trắng phau nõn nà. Anh bế cô
quẳng vào bồn tắm, vặn vòi nước nóng, nói gọn lỏn:
-Tắm!
Mặt cô đỏ lựng, toàn thân nóng bừng, kéo soạt tấm rèm tắm, trừng mắt nhìn
ra bên ngoài, chỉ thấy bóng anh lướt qua, anh đã bước ra ngoài. Cô thầm
thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ngẩn ra một lúc, sau đó mới cầm vòi sen lên
kỳ cọ.
Đang lúc váng vất, thình lình tấm rèm tắm bị kéo soạt ra, Lục Trình Vũ dựa vào bức tường bên kia, tay cầm một lon bia, nheo mắt
nhìn cô.
Thỉnh thoảng anh lại nhấp một ngụm, giọng khàn đặc:
- Tắm đi, anh muốn xem.
Tim Đồ Nhiễm đập thình thịch, trong lúc hoảng loạn, chỉ biết dùng khăn tắm
che người. Nước nóng giội xuống, cô nhìn vào mắt anh, trong đôi mắt sâu
thẳm như có thứ gì đó đang nhảy nhót, như lửa, lại như nước, vừa nóng
bỏng người lại lạnh thấu xương, đôi mắt ấy cứ nhìn cô chằm chằm, nếu nói nó chất đầy dục vọng, thì thà nói là thanh tâm quả dục[20'>, tựa như
trước mắt anh không tồn tại thứ gì, mà anh chỉ lặng lẽ xuất thần thôi.
[20'> Tâm hồn thanh tịnh, kìm nén dục vọng.
Không kìm chế được, cô hít vào một hơi thật sâu, lại bị làn hơi nóng ấm áp
xung quanh bao phủ, vì thế cô khẽ quay đi, chậm rãi xối nước nóng lên
người.
Anh nói:
- Quay lại!
Cô không nhúc nhích, trước ngực bỗng lạnh toát khiến cô không khỏi rùng mình. Cô quay người
lại nhìn, thấy anh cầm lon bia giơ lên không trung, miệng khẽ nhếch lên
một nụ cười ngả ngớn, ngón tay đang miết lon bia khẽ dừng lại, rồi lập
tức đặt lon bia lên bồn rửa mặt. Lon bia lăn vào một xó, anh bước vào
bồn tắm.
Anh không nói gì, cầm tay cô đặt lên thắt lưng trên eo
mình, đỡ lấy gáy cô, phủ môi mình lên môi cô. Ngụm bia lành lạnh tràn
vào, từ từ nhấn chìm trái tim sắp cháy rụi của cô. Cô cởi thắt lưng của
anh ra, dịu dàng, tỉ mỉ, quần áo rơi xuống, họ quấn chặt lấy nhau trong
làn nước nóng ấm áp, sau đó lại ướt sũng lăn lộn trên giường.
Đồ Nhiễm cảm thấy mình giống như một phiến lá, một giây trước còn đang run rẩy trên ngọn kia, ngay giây tiếp theo đã cuốn theo chiều gió, không
ngừng xoay tròn, không ngừng rơi xuống không thể tự mình làm chủ, có thứ gì đó rần rật chạy trong huyết mạch, gặm nhấm khắp nơi. Cuối cùng,
những vết thương ấy toác ra, máu tanh dường như đang dâng trào từ đoạn
cuối sinh mệnh, đầm đìa.
Cơ thể nóng hừng hực mà vạm vỡ của anh
bỗng căng lên, chỉ chực bùng nổ, cô bỗng túm được một tia tỉnh táo từ
trong hơi thở của anh, đưa bàn tay mềm mại chặn ngực anh, khàn giọng
nói:
- Anh quên gì rồi?
Anh nén tiếng thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn cô từ trên cao, lông mày hơi nhíu lại, đôi môi mỏng mím chặt,
suy nghĩ trong thoáng chốc, sau đó phủ phục người xuống, thì thầm vào
tai cô:
- Muốn có con không!
²²
Đồ Nhiễm nhắm mắt lại, vùi mặt vào gối.
Sức nặng và hơi nóng đè trên người bỗng tan biến, chỉ còn lại một lớp mồ
hôi ướt sũng, không phân biệt được là của anh hay của cô. Trên gối vẫn
còn dấu vết những giọt nước mắt không kìm nén được của cô.
Cô nhớ lại câu nói trước đó của anh.
Cô khẽ cử động, tay chân vẫn tê rần. Cô chậm chạp mò mẫm lấy chiếc chăn bên cạnh đắ