
g
tác này anh chị sẽ biểu diễn cho các em xem một lần, phải chú ý nhìn cho kỹ đấy nhé."
Hà Chi Châu trừng Thẩm Hi một cái.
Thẩm Hi trực tiếp kéo tay của anh lại: "Nghiêng đầu sang trái một chút đi."
Hà Chi Châu nhướn mày, đứng im bất động.
Lại giở chứng rồi đúng không? Không sao. Thẩm Hi đã có một tuyệt chiêu
để đối phó với Hà Chi Châu. Cô đứng thẳng tắp nhìn anh chằm chằm, sau đó đưa miệng vểnh lên làm nũng. Hà Chi Châu chịu không nổi hành động này
của cô nhất, vì muốn ngăn cô hành động điên rồ nên yêu cầu gì cũng đồng ý hết.
Quả nhiên, trước hình ảnh đầy mỹ lệ đó, Hà Chi Châu không nhìn thẳng
nổi. Anh miễn cưỡng cứng nhắc nghiêng đầu sang bên trái một chút.
Thẩm Hi lập tức phối hợp nghiêng đầu sang bên phải, sau đó nắm tay quay
một vòng. Đây là động tác hồn nhiên lại ngây thơ dành cho tụi nhỏ. Cả
quá trình, Hà Chi Châu có hơi bị động, nhưng cũng ngầm đồng ý làm theo.
Trong đầu của anh, bộ dạng ngờ nghệch không thể tả này của “mình” đã tự
động chuyển hóa thành dáng vẻ làm nũng của Thẩm Hi, chút khó chịu trong
lòng của tiêu tan đi không ít. tieuannhi✥diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu đang thất thần, giơ chân lên đạp anh một cái.
Hà Chi Châu ngước mắt nhìn người trước mặt, lập tức tỉnh táo lại.
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh, đã đến lúc Thẩm Hi phải nói lời
tạm biệt với các bạn nhỏ rồi. Trước khi đi, một cậu bé tinh nghịch nháy
nháy mắt hỏi cô: "Anh ơi, anh là bạn trai của chị Thẩm Hi sao?"
Thẩm Hi khoác lên vai của Hà Chi Châu nói: "Không, bọn anh là. . . . . . người có duyên."
Người có duyên. . . . . . Hà Chi Châu cười lạnh một tiếng, xoay người đi trước Thẩm Hi. Thẩm Hi xách túi chạy đuổi theo anh, khuôn mặt rạng rỡ
vui vẻ nói: "Anh Hà, hôm nay cám ơn anh."
Hà Chi Châu không nói gì, một lát sau, anh lạnh nhạt mở miệng nhắc nhở: "Thẩm Hi, cô ở ký túc xá nam nên chú ý một chút."
Có vài lời chỉ cần Hà Chi Châu nói đại ý, Thẩm Hi cũng có thể hiểu rõ,
cô gật đầu một cái bảo đảm: "Tôi tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến quan
hệ của anh với các bạn cùng phòng đâu, Hầu Tử, Tráng Hán và cả. . . . . . Lâm Dục Đường nữa, đều rất quý tôi."
Lâm Dục Đường là do cô thêm vào, cô muốn để cho Hà Chi Châu tin tưởng mình một chút.
Đều rất quý tôi. . . . . . Hà Chi Châu lập tức nhớ tới câu nói “Người
cậu ta thích là anh” của Lâm Dục Đường, anh phải cố gắng tận lực đè nén
tức giận đang bắt đầu nhen nhóm phát tác. Hà Chi Châu nhìn thẳng vào
Thẩm Hi, ánh mắt lạnh lùng giống như đang nhìn tên trộm bị bắt quả tang.
Thẩm Hi lui về phía sau hai bước, Hà Chi Châu trực tiếp đẩy cô ép vào
tường, tay trái nắm lấy bả vai cô, khớp xương ngón tay kêu lên “răng
rắc”, bộ dạng rất giống như muốn đánh người.
Thẩm Hi thật sự có chút sợ hãi, cả người co rúm lại từ từ ngồi xuống, yếu ớt gọi một tiếng: "Anh Hà. . . . . ."
Nội tâm Hà Chi Châu đã hoàn toàn lạnh lẽo, anh tức giận bóp cằm của Thẩm Hi: "Thẩm Hi, cô còn nhớ rõ những lời tôi đã nói với cô không?"
Thẩm Hi lập tức nghĩ tới bốn chữ "Tráng sĩ cắt tay", cô cẩn thận mở miệng: "Anh Hà, sao đột nhiên anh lại. . . . . ."
"Đột nhiên?" Hà Chi Châu muốn dạy cho Thẩm Hi một bài học, hừ nhẹ một
tiếng nói, "Cô cảm thấy đây là đột nhiên hả? Đúng là tôi đã dung túng
cho cô quá lâu rồi."
Cái gì mà quá lâu rồi? Thẩm Hi cứ tụt dần dần ngồi xổm xuống, thân hình
cao 1m80 ngồi xuống chỉ còn cao một nửa. Cô ngước đầu lên chất vấn Hà
Chi Châu: "Chẳng lẽ anh Hà bỗng dưng thấy thích làm con gái, đời này
quyết định làm con gái luôn, cho nên hôm nay muốn giết người diệt khẩu
có phải không?"
Ha ha ha . . . . . .
Cuối cùng, Hà Chi Châu vẫn không thể đánh được Thẩm Hi, chỉ có thể cố
gắng điều chỉnh tâm tình của mình. Thẩm Hi nhìn sắc mặt đã hòa hoãn hơn
của Hà Chi Châu, nhanh nhẹn bước đi trước anh.
Bây giờ cô chính là thanh niên chân dài, bước đi cũng nhanh thật.
Hà Chi Châu đi ở phía sau bất giác cảm thấy nhức đầu, một lát sau anh
lên tiếng nói với người ở phía trước: "Ăn ở bên ngoài rồi về được
không?"
Người phía trước chậm rãi dừng lại, không có xoay người, chỉ đưa lưng về phía anh giơ tay trái lên, làm một động tác "OK", bước tiếp hai bước,
"đẹp trai" quay ngoắt đầu lại hất tóc nói: "Đang có ý đó!"
——
Buổi chiều, Thẩm Hi cùng ngồi học với Hà Chi Châu, à không, phải nói là ứng phó với chương trình học mới đúng.
Cuối cùng, đến một tiết học nghe giảng, cô quang minh chính đại mang
theo Hà Chi Châu cùng ngồi ở phía cuối lớp. Những tiết học kiểu này,
việc mang theo bạn gái đi cùng cũng không có gì lạ cả.
Thẩm Hi đi học luôn luôn là một bộ dạng ngoan ngoãn, đây là thói quen
của cô từ nhỏ đến lớn, tuy rằng cô chẳng hiểu giáo sư trên bục đang
giảng cái gì. Ngược lại, vị Hà Chi Châu chính chủ ngồi bên cạnh thì dựa
lưng vào thành ghế chơi trò chơi trong điện thoại di động, dáng vẻ vô
cùng nhàn nhã.
Hà Chi Châu quay đầu nhìn vẻ mặt hết sức chuyên chú lắng nghe của Thẩm Hi, có hơi khó hiểu: cô ấy hiểu sao?
Thẩm Hi chép lại những gì giáo sư viết ở trên bảng, lớp học lớn như vậy, sinh viên nghiêm túc học không có nhiều. Giáo sư liếc mắt đã th