
, không biết có nên nói ra sự thật kia hay
không: "Em phải tin anh, Hà Chi Châu không thích em đâu. . . . . .cậu ta chỉ đang lợi dụng em mà thôi. . . . . .cậu ta. . . . . ."
Hà Chi Châu nghe không vào tai nữa, liền mở miệng nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi cúp đây."
"Thẩm Hi, em dám cúp điện thoại thử xem." Lâm Dục Đường hít sâu một hơi, nóng lòng rống lên: "Hà Chi Châu không thích em đâu, người mà cậu ta
thích. . . . . . Là anh!"
Người mà cậu ta thích. . . . . . Là anh . . . . .
Người mà cậu ta thích. . . . . . Là anh
Người mà cậu ta thích. . . . . . Là anh
Cái gì khỉ gì chứ! Hà Chi Châu nghe vậy liền sặc cả thuốc, kịch liệt ho khan. Edit: tiểu an nhi
Cuộc sống này trở nên phong phú chính là vì có hiểu lầm, tất cả những tình huống dở khóc dở cười đều xuất phát từ hiểu lầm.
Tay trái Hà Chi Châu cầm điện thoại di động, tay phải từ từ rũ xuống,
khói thuốc vẫn còn chưa tắt. Vì một câu nói của Lâm Dục Đường mà anh ho
khan không ngừng, đầu ngón tay run lẩy bẩy, suýt thì để tàn thuốc cháy
vào tay.
"Đợi chút." Hà Chi Châu gấp gáp mở miệng.
Bên kia, Lâm Dục Đường cũng chỉ do nhất thời nóng vội mới rống lên những lời này. Anh hi vọng Thẩm Hi có thể tỉnh táo lại, không u mê như hiện
giờ nữa; nhưng ngay khi vừa nói xong, chính bản thân anh cũng cảm thấy
có gì đó quái dị.
Lâm Dục Đường rất muốn đoạt lại Thẩm Hi từ tay Hà Chi Châu, nhưng những
lời vừa thốt ra kia lại giống như anh đang muốn cùng Thẩm Hi giành lấy
Hà Chi Châu hơn. . . . . . Lâm Dục Đường đầu đau như búa bổ, anh cố gắng ổn định lại cảm xúc, tiện thể kéo luôn Hầu Tử cùng Tráng Hán cùng xuống nước, vô cùng rối rắm lên tiếng: "Hi hi. . . . . . Hà Chi Châu, cậu ta
còn thích cả Hầu Tử."
Cái gì, còn cả Hầu Tử? Hà Chi Châu lại muốn ho khan thêm một trận, tim phổi cũng sắp sặc ra luôn rồi.
Lâm Dục Đường sợ Thẩm Hi vẫn chưa tin tưởng, cho nên cũng bất chấp tình
cảm với anh em cùng phòng mà bổ sung: ". . . . . . Có thể còn có thêm
Chu Thần nữa."
Lại còn thêm Chu Thần. . . . . . Tráng Hán á?
Hà Chi Châu chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, gần như sắp ngã xuống,
không dậy nổi. Hồi lâu sau, anh tận lực khiến bản thân trở nên bình
tĩnh, rồi mới lên tiếng: "Lâm Dục Đường, anh hiểu lầm Hà Chi Châu rồi."
"Hiểu lầm?" Lâm Dục Đường không tin tất cả những việc quái dị xảy ra
trong ký túc xá có thể giải thích bằng hai từ “hiểu lầm”. Nếu hôm nay
anh đã quyết định nói rõ ràng với Thẩm Hi thì cứ đem hết những chuyện
kia nói ra đi. Chờ đến khi Thẩm Hi không giận dỗi anh mà đi cùng với Hà
Chi Châu nữa, anh sẽ lập tức chuyển ra khỏi phòng 921.
Lâm Dục Đường đang định nói tiếp thì lại bị Hà Chi Châu chặn họng.
"Lâm Dục Đường, tôi có thể khẳng định cho anh biết, Hà Chi Châu là một
người đàn ông bình thường. Anh ấy tuyệt đối không thích nam giới, cho dù là anh, Hầu Tử hay Tráng Hán."
Hà Chi Châu nói liền một lèo, tốc độ nói hơi nhanh cho thấy anh đang cực kỳ tức giận: "Tôi không biết anh dựa vào cái gì mà đưa ra nhận định
này, nhưng tôi khuyên anh không nên suy nghĩ quá nhiều, bởi vì điều đó
hoàn toàn không phải là sự thực."
Suy nghĩ quá nhiều? Thẩm Hi lại còn nói anh đang suy nghĩ quá nhiều, anh có bệnh mới có thể tưởng tượng ra việc Hà Chi Châu thích mình đấy! Lâm
Dục Đường hận không thể lập tức đánh vào đầu Thẩm Hi cho cô tỉnh ngộ. Mà cô vừa mới nói gì, sao cô có thể khẳng định chắc chắn Hà Chi Châu là
một người đàn ông bình thường. tieuannhi๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
"Thẩm Hi, Hà Chi Châu là kẻ biến thái, cậu ta không bình thường đâu!" Lâm Dục Đường ra sức cường điệu nói.
"Vậy sao?" Giọng nói của Hà Chi Châu đã có chút nhạt nhẽo, anh ngẩng đầu lên nhìn chân trời xanh thẳm phía xa, ngoại trừ tiếng ve om sòm bên
tai, còn nghe thấy loáng thoáng tiếng Thẩm Hi đang dạy bọn trẻ luyện vũ
đạo. . . . . .
Mở miệng một lần nữa, Hà Chi Châu dùng giọng điệu còn lạnh nhạt hơn
trước nói, "Lâm Dục Đường, Hà Chi Châu có bình thường hay không, tôi
biết rất rõ." Nói xong, lưu loát cúp điện thoại.
Lâm Dục Đường thiếu chút nữa đập điện thoại di động xuống mặt đất.
Hà Chi Châu dụi tắt điếu thuốc, sau đó đi ra khỏi vườn hoa. Trong tay
anh còn lưu lại mùi thuốc lá, trước khi vào phòng vũ đạo, anh đi qua ao
nhỏ phía bên trái vườn hoa rửa tay sạch sẽ.
Phòng luyện vũ đạo ở lầu hai, Hà Chi Châu dựa theo tiếng nhạc mà đi lên
lầu, sau đó đẩy cửa phòng số 6 ra. Cả phòng học phủ một tấm thảm mềm,
bên trong phát ra tiếng nhạc du dương dễ nghe, Thẩm Hi ngồi giữa một đám nhóc, lúc thì nghiêng đầu, khi thì vỗ tay theo nhịp.
Có hai bạn nhỏ không chuyên chú khi thực hiện động tác bị Thẩm Hi phạt
riêng ở một chỗ, đứng quay mặt vào tường. Sau một lát thì len lén nhìn
về phía Hà Chi Châu đang đứng ở ngoài cửa nháy mắt mấy cái.
Thẩm Hi thấy được hành động mờ ám của hai đứa nhỏ liền xoay người lại, thấy Hà Chi Châu đang đứng tựa bên cánh cửa.
Động tác tiếp theo cần có sự phối hợp của hai người, Thẩm Hi đang lo
không có ai phối hợp làm mẫu với mình, vừa nhìn thấy Hà Chi Châu, cô lập tức gọi anh vào phòng học, sau đó hào hứng nói với các bạn nhỏ: "Độn