
Miểu: “Cô tốt hơn hết không nói đấy!”
Lâm Miểu cười ha ha. Những người kia nhìn xem bộ dạng Lâm Miểu cùng
Thạch Trọng Thu Thu cười cười nói nói, đều buồn bực hết sức. Có mấy
người biết rõ Lâm Miểu , bởi vì Giang Tu Nhân thật sự quá nổi danh. Lâm
Miểu hiện tại luôn có thể nghe được như là ‘ cô gái này đúng là vợ Giang lão nhị hoặc là Giang đại’, sau đó tiếp theo câu chính là ‘ ngoại trừ
tuổi trẻ, hình như cũng không có gì đặc biệt ’, ngược lại rất ít được
nghe nói ‘con dâu Giang bí thư ’ như vậy.
Cuối năm rồi, Giang Tu Nhân nhiều việc bề bộn công tác, còn có ba
cái cuối tuần là đến lễ Giáng Sinh rồi, anh chuẩn bị mang Lâm Miểu đến
Hongkong đi chơi. Trong khoảng thời gian này anh mỗi ngày làm việc đều
khuya, nhưng anh luôn đem công việc mang về nhà, mỗi ngày đều ở lại nhà, cùng nửa tháng trước không thấy đến người kém nhau quá lớn, làm cho Quý Nhiên rất không quen. Thế cho nên mẹ anh còn tưởng rằng anh đã xảy ra
chuyện gì rồi, nói cho chồng biết nghi ngờ của mình, Giang Nam cười
nói: “Nó không phải đổi tính, là trong nhà có vợ.” Quý Nhiên tức giận:
“Thật không có lương tâm!”
Phòng ngủ của bọn họ dùng ba gian phòng đả thông, phòng giữ quần áo,
phòng ngủ, thư phòng, Lâm Miểu cũng luôn phụng bồi anh, nấu ăn khuya cho anh, cũng cho mọi người nấu, hoặc là gọi người đưa tới. Giang Tu Nhân
luôn có dạng đại gia. Giang Nam lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Miểu hầu hạ
Giang Tu Nhân ăn thì ông ngây dại. Trong lòng của ông hiểu rõ vừa mới
bắt đầu Lâm Miểu không phải nguyện ý gả cho tiểu nhi tử của ông. Hãy
nhìn đến Lâm Miểu thuần thục mà đem mì chay bánh bao tách nát đặt ở
trong chén, rót súp lên, sau đó bưng lên , uy Giang Tu Nhân một ngụm,
mới buông chén, đem thìa đưa cho Giang Tu Nhân. Toàn bộ động tác thuần
thục, trôi chảy, làm liền một mạch.
Giang Tu Nhân nhìn xem bộ mặt ba ba một hồi run rẩy, nghi ngờ hỏi:
“Ba ba, ngài làm sao vậy? Mau ăn nha, nguội sẽ không ngon .” Giang Nam
nhìn xem người trong nhà đều không có phản ứng hiểu được là bọn họ sớm
quen. Buổi tối lúc ngủ, Giang Nam hỏi bạn già của mình, Quý Nhiên trả
lời: “Tôi lần đầu tiên trông thấy người sợ tới mức quá nặng, không nghĩ
tới A Nhân rõ ràng hoàn toàn là một bộ dạng đại gia, tôi còn tưởng rằng
đều là hắn bị Lâm Miểu ăn được gắt gao, hiện tại tôi yên tâm.”
Thời điểm Giang Tu Nhân kêu Lâm Miểu, Lâm Miểu liền nhảy vào trong
ngực Giang Tu Nhân, hai người ồn ào một hồi, Giang Tu Nhân tiếp tục làm
việc. Có đôi khi thời gian quá muộn, Giang Tu Nhân theo Lâm Miểu đi ngủ, Lâm Miểu ngủ say, anh mới đứng dậy tiếp tục làm việc.
Anh sớm mất loại ở trên người nữ nhân khác tìm kiếm kích thich tâm
tư, anh cảm giác mình cũng chơi đã. Hiện tại thầm nghĩ cùng Miểu Miểu
hảo hảo cuộc sống, mau chóng sinh một hài tử.
Lâm Miểu làm phiên dịch đại hội, ban ngày công tác bề bộn nhiều việc, buổi tối chuyện cũng không có gì. Lâm Miểu trở lại gian phòng thay đổi
trang phục một mình đến quán ăn hòa bình. Quán ăn Hòa bình cửa mặt
không lớn, không để ý, còn không biết 1840 năm sau, cái này trước hết
nhất hoàn toàn bắt đầu từ đô thị có nhiều người nước ngoài ở.
Lâm Miểu ngẩng đầu nhìn, hiện tại nàng có thể đường đường chính chính đi vào, nàng nhớ tới hai năm trước tới đây, tức thì vội vàng hướng bên
trong xông vào, nàng nghĩ đến bên trong nhìn xem. Cảm thụ trong sách đối với cái này thần bí nhất, quán ăn phồn hoa và lãng mạn rốt cuộc là một
cuốn bức họa như thế nào. Chính là tại cửa ra vào nàng đã bị cản lại,
bởi vì nàng không có dựa theo quy định mặc đồ dạ hội.
Chính là đêm nay, Lâm Miểu còn chưa đi vào gần cửa ra, đứa bé giữ cửa đã đem cửa đẩy ra, dùng nghề nghiệp nhất mỉm cười: “Tiểu thư, ngài khỏe chứ, chúc người có một buổi tối vui vẻ.” Lâm Miểu mê hoặc nhìn xem hắn, đây là sư tử bằng đá trước cửa Cổ phủ, Lưu mỗ mỗ xa xa nhìn thấy, bắp
chân tựu mềm nhũn, đành phải trực tiếp quỳ gối trước mặt người gác cổng
kêu một tiếng ‘ các đại gia hưởng phúc ’. Phải biết rằng, nàng chính là
theo trong phủ thái thái ngay cả tổ tiên họ hàng xa.
Lâm Miểu đi vào nhà hàng, nàng mặc áo khoác ngoài lông chồn màu cam
CD bắt mắt hấp dẫn đại đa số ánh mắt của người trong nhà hàng. Bồi bàn
giúp Lâm Miểu cởi áo khoác ngoài, dùng anh ngữ hỏi Lâm Miểu có thể bắt
đầu. Lâm Miểu nhớ tới một quyển tạp chí nói qua, trong này chỉ nói Anh
ngữ cùng tiếng Pháp vân vân, Lâm Miểu nghĩ, ở chỗ đó, đều nói cái gì
ngôn ngữ, nói đúng là tiếng phổ thông là sai .
Lâm Miểu đùa dai dùng tiếng phổ thông đáp: “Thực xin lỗi, tôi nghe
không hiểu tiếng Pháp.” Bồi bàn lại dùng Anh văn lập lại một lần, Lâm
Miểu vẫn là nhún nhún vai, nàng muốn nhìn một chút kết quả sẽ là như thế nào?
Đã có người hướng nàng nhìn tới, có mấy người ngoại quốc chỉ liếc
nhìn, sẽ không lại quan tâm, ngược lại là tất cả người Hoa cũng khống
chế không được trong nội tâm bát quái, đều ở đó nhỏ giọng bàn luận tiếng phổ thông Lâm Miểu cùng không tuân thủ quy củ. Lâm Miểu ngồi ở chỗ kia
khí định thần nhàn, trên mặt bồi bàn lại bắt đầu đổ mồ hôi. Bọn họ xem
qua vô số người, thật sự hay là giả , bọn họ chỉ cầ