
. . . . . Giang Tu Nhân đi qua, đem hai người gắt gao ôm vào trong ngực: “Các cô gái, quá khứ đều trôi qua. . . . . .” Xem người không khỏi hơi bị động dung.
Lâm Miểu và Thành Thành dần dần bình tĩnh, Giang Tu Nhân nhìn hai bãi nước lớn trước áo mình, cười nói: “Nếu không phải Thành Thành tôi đã
thu cô rồi, đỡ cho phó cục trưởng công an ở hệ thống công an trẻ tuổi
tỉnh Nghiễm Nam luôn một bộ dạng táo bón.”
Thành Thành lau khô nước mắt: “Thật sự nha? !”
Giang Tu Nhân cùng Lâm Miểu đồng thời nói: “Nghĩ khá lắm!”
Thành Thành: “. . . . . . . . . . . .”
Lâm Miểu vừa về đến liền khẩn trương tập trung tinh thần vào công
tác, bởi vì Bắc Trữ thị đem chiêu thương hội tại Thượng Hải cử hành mỗi
năm một lần. Mà Lâm Miểu làm phiên dịch chính ở đại hội gia tăng luyện
hảo tiếng phổ thông, sở ngoại vụ này trở thành cảnh đặc biệt. Trước kia
đều là phiên dịch luyện Anh văn, hiện tại xác thực phiên dịch luyện
Trung văn. Từng nhìn thấy Lâm Miểu mọi người sẽ nói: “Lâm Miểu, có tiến
bộ, vừa nghe chỉ biết lão nhân gia ngài ở giữa người Bắc Trữ.”
Lâm Miểu quyết định muốn luyện hảo tiếng phổ thông, nàng mỗi ngày
vòng quanh đầu lưỡi nói chuyện, thế cho nên người Giang gia lúc nghe Lâm Miểu nói chuyện đều muốn nhìn xem khẩu hình miệng của nàng, nửa đoán
nửa mơ hồ. Ở trên bàn cơm, Lâm Miểu vòng quanh đầu lưỡi nói với Giang
Nam: “Ba ba, sở ngoại vụ tỉnh đem con điều ngày mai tạm làm phiên dịch
cho ngài.” Giang Nam mặc dù cố gắng nhìn vào miệng Lâm Miểu, nhưng bởi
vì trong miệng Lâm Miểu còn đang nhai thức ăn, cho nên tiếng phổ thông
của Lâm Miểu quả thực làm khó cho Giang bí thư chúng ta. Giang Nam dừng
một chút: “Miểu miểu, con vẫn là chiếu nguyên lai nói chuyện.”
Lâm Miểu: “. . . . . . . . . . . .”
Giang Tu Nhân ‘ phốc ’, đồ ăn trong miệng toàn bộ phun ra. Bị Hạng Nghê hảo dừng lại béo đánh.
Ngày hôm sau Lâm Miểu một giọng âm Oxford thuần khiết khuynh đảo
khách nhân từ Anh quốc tới, nàng hoàn thành nhiệm vụ viên mãn. Thường vụ phó tỉnh trưởng Trữ Tề Viễn tên là ‘ hải quy ’, năm nay 45 tuổi, một
người phi thường nho nhã, đến Nghiễm Nam mới 2 tháng. Hắn nhìn bảng tên
trước ngực Lâm Miểu, đối Lâm Miểu nói ra: “Lâm Miểu, ta nghĩ muốn đem cô điều đến chính phủ tỉnh công tác, cô nguyện ý sao? Chuyên môn phụ trách liên lạc đối ngoại.”
Khuôn mặt Lâm Miểu đỏ lên, nhìn nhìn công công của mình: “Thủ trưởng, tôi mới tham gia công tác, không có, không có kinh nghiệm công tác.”
Bí thư của Trữ Tề Viễn là người Bắc Trữ thị, hắn biết Lâm Miểu, hắn
nhỏ giọng đối Trữ Tề Viễn nói: “Thủ trưởng, Lâm Miểu là con dâu nhỏ của
Giang bí thư .”
Trữ Tề Viễn cả kinh: “Không thể nào? Ta xem nàng tuổi giống như rất
nhỏ, ta còn tưởng rằng nàng là sinh viên tài cao mới từ Anh quốc trở
về?”
Lâm Miểu thẹn thùng trả lời: “Thủ trưởng, tôi chỉ công tác mấy tháng.”
Giang Nam cũng đã đi tới cười nói: “Tề Viễn, Lâm Miểu tuổi quá nhỏ,
kinh nghiệm công tác cũng không đủ rồi, không quá phù hợp ở cương vị
trọng yếu như vậy .”
Trữ Tề Viễn cười ha ha: “Giang bí thư, ta hỏi cái này A Nhân, không tới 20 tuổi có thể kết hôn sao?”
Lâm Miểu ngại ngùng trả lời: “Thủ trưởng, hôn nhân luật pháp quy định nữ 18 tròn tuổi là được rồi.”
Trữ Tề Viễn càng vui mừng: “Lâm Miểu, ta nhìn cô thế nào một bộ dạng ‘ hận gả ’, cũng là, bộ dạng A Nhân sợ không có mấy nữ hài tử có thể ngăn cản được .”
Lâm Miểu mới vừa đi tới bãi đỗ xe, một nữ nhân ngăn Lâm Miểu lại:
“Lâm tiểu thư, nhĩ hảo, tôi là Lao Giang Văn.” Lâm Miểu xem xét, nguyên
lai là vừa rồi tại hội trường gặp qua nhân viên hải quan, một nữ nhân
xinh đẹp trước mắt vốn có tài trí mị lực, dáng người tiêu chuẩn người
mẫu, quan phục hải quan mặc ở trên người nàng anh tư táp sảng (tư thế
oai hùng) , trang bị bằng hài đều so với Lâm Miểu cao nửa đầu. Nàng giới thiệu rất sinh động, Lâm Miểu đứng dậy phiên dịch tuyệt không lao lực.
Lâm Miểu cười nói: “Nhĩ hảo, có chuyện gì sao? Tư liệu vừa rồi tôi
đều trả lại cho hải quan các người. Cô thật cao, tôi mới vừa rồi còn suy nghĩ cô trước kia có phải làm người mẫu không? Khí chất của cô thật
tốt.”
Lao Giang Văn không cách nào tin: “Cô, cô không biết tôi? !”
Xem biểu lộ này của Lao Giang Văn, Lâm Miểu lúc này mới tính hiểu
được nữ nhân này không phải vì công việc mà tới. Nàng cười nói: “Lao
tiểu thư, tôi có lý do gì không biết cô không thể sao?”
Lao Giang Văn nhìn Lâm Miểu trấn định, nàng biết mình đối với Giang
Tu Nhân mà nói là đặc biệt, Giang Tu Nhân nhiều nữ nhân như vậy, chỉ có
nàng có thể ở tại trong biệt thự Giang Tu Nhân mua, thời gian hai người
cùng một chỗ cũng rất nhiều. Nàng thậm chí biết rất nhiều bằng hữu của
Giang Tu Nhân, bọn họ cũng gọi nàng ‘ Giang đại tẩu ’. Thật không nghĩ
đến, Lâm Miểu căn bản là chưa nghe nói qua nàng, nàng bàng hoàng rồi,
nàng vừa rồi tự tin cũng không có. Nàng cho rằng nàng đối với Giang Tu
Nhân mà nói là đặc biệt. Nàng chắc chắc là Giang Tu Nhân yêu nàng. Nàng
cho rằng vô luận ai làm thê tử của Giang Tu Nhân, Giang Tu Nhân vẫn là
của nàng. Thật không nghĩ đến, Giang Tu Nhân thay đổi. Không có tìm
nà