
còn cứng ngắc chính là cái linh kiện khác
của anh cũng sâu, giờ phút này uy phong lẫm lẫm chính là như đại pháo
phóng lên trời đồng dạng đặt ở bên trong một mảnh cỏ dại, thẳng hùng
dũng oai vệ khí phách hiên ngang, mặc dù thấy qua nhiều lần, Lâm Miểu
vẫn thấy mặt nàng đỏ tâm nhảy.
Giang Tu Nhân nhìn xem tiểu thê tử dưới thân thẹn thùng không thôi,
cười tà: “Thích không? Sắc nữ, lần đầu tiên lúc em nhìn thấy anh cởi
quần áo, ánh mắt của em chằm chằm vào chỗ này của anh, nhìn không chuyển mắt. Em biết không? Lúc ấy bị em nhìn anh thậm chí muốn phun ra. Thật
không muốn buông tha em, khi đó sẽ đem em xử lý.”
Lâm Miểu thẹn thùng đánh bụng chồng: “Anh thật không biết xấu hổ. . . . . .” Giang Tu Nhân biết rõ Lâm Miểu nói anh đêm đó cũng không có
buông tha nàng, anh cười nói: “Hắc hắc, ai kêu em bị anh đây người ác kẻ cướp lại là lưu manh coi trọng ?”
Lâm Miểu khinh thường nói: “Xem ra anh đối với hiểu biết của chính
mình vẫn còn có vẻ tương đối chính xác.” Sau đó ngăn cản Giang Tu Nhân
tiến công: “Thời khức em trả thù rốt cục đã đến .” Giang Tu Nhân trợn
mắt, không dám tin nhìn Lâm Miểu, bàn tay lớn chỉ chỉ đại pháo giữa háng của mình nói: “Em đây là muốn mạng nhỏ của anh cùng huynh đệ của anh.”
“Nếu để cho anh đạt được chính là muốn mạng của em.”
“Xem ra anh phải dùng vũ lực chinh phục em.”
Lâm Miểu giãy dụa muốn ngồi dậy, bị Giang Tu Nhân nhanh một chút bổ
nhào như hổ đói vồ mồi, làm càn dây dưa trên thân thể của nàng, bàn tay
lớn nóng hổi chen vào giữa hai chân nàng gắt gao khép lại, dùng ngón tay khéo léo mà sờ cái điểm kia một chút làm Lâm Miểu cảm giác muốn chết,
dục vọng của nàng theo dịch cùng một chỗ tuôn ra, cái ót chống đỡ cái
giường, cong than người lên uốn éo, Giang Tu Nhân sao có thể chịu được
động tác yêu mỵ như vậy, anh cơ hồ là đói khát mấy ngàn năm vội vàng
đem vú của Lâm Miểu nâng lên cao ngậm ở trong miệng thật sâu, như kiểu
thú con bú sữa, mà một ngón tay của anh theo nàng vặn vẹo mà trượt vào
trong lối giữa chặt khít của Lâm Miểu.
Lâm Miểu thiếu chút nữa để cho tiếng mình thét lên, Giang Tu Nhân quá biết rõ lấy lòng nữ nhân như thế nào, anh quen thuộc toàn bộ nơi mẫn
cảm trên người nữ nhân, ngón tay của anh càng thâm nhập ở trong lối giữa chặt khít của nàng mà xoay tròn vặn vẹo, Lâm Miểu muốn cao trào, Giang
Tu Nhân lúc này cố tình dừng lại, thở hào hển hỏi: “Có phục hay không?”
Lâm Miểu khóc nức nở, cái biến thái này lại muốn tra tấn nàng, ngón
tay của Giang Tu Nhân còn đang trong thân thể của nàng, lại muốn chết mà vẫn không nhúc nhích, nàng đành phải chính mình một bên uốn éo một bên
rên rỉ nói: “. . . . . . Chán ghét.”
“Không phục? Lại tiếp tục!”
Giang Tu Nhân đột nhiên rút ngón tay ra dùng sức tách hai chân Lâm
Miểu ra, làm nơi riêng tư của nàng lộ ra trước mắt anh, bắp đùi trắng
nõn chỗ khe hở hồng nhạt làm cho đầu Giang Tu Nhân cháng váng, anh nhọc
nhằn nuốt muốn khắc chế dục vọng của mình lập tức chôn sâu vào, anh muốn từ từ đến, chậm rãi mà nhấm nháp mùi của nàng, anh muốn mang đến cho
thê tử mình một loại thể nghiệm khó có thể quên được. Bởi vì giờ phút
này anh tin tưởng hậu quả của mình khi liều lĩnh xông vào, chính là kiên trì không đến hai phút sẽ xong việc, như vậy tuy có thể làm cho anh
thỏa mãn tính dục cần thiết cực nhanh, nhưng mà thật sẽ rất mất mặt, anh còn không muốn cho thê tử cho là anh chỉ là “Người phát thơ” , là “Đưa
tin” .
Giang Tu Nhân cúi đầu xuống vùi vào giữa hai chân của Lâm Miểu, hô
hấp của anh nóng rực thổi tới trên da dẻ của nàng mang đến run rẩy giống như điện giật, anh dùng ngón tay tách của nàng ra, bắt đầu dùng đầu
lưỡi của anh thăm dò hạch tâm ham vọng thần bí của nàng, đầu lưỡi như
loại ra đa tìm được, thần bí nổi lên, ngậm lấy, rất nhanh liếm tới. Lâm
Miểu đột ngột trợn to hai mắt, không thể tin được Giang Tu Nhân rõ ràng
tra tấn nàng như vậy, nhưng mà đầu lưỡi nóng ướt của anh thật sự quá
thần kỳ, một loại run rẩy kinh hỉ trong người nổ tung, Lâm Miểu bắt đầu
mắt nổ đom đóm, thậm chí có chút hít thở không thông, bắp đùi của nàng
dùng sức kẹp chặt đầu Giang Tu Nhân, miệng vừa hô hấp vừa phát ra tiếng
thét lên, nhưng mà thanh âm của nàng nghe tới phảng phất là chân trời
truyền đến đồng dạng xa xôi, vẻ kinh hỉ này khiến lối giữa nàng co rút
lại nhịp nhàng, sau đó toàn thân nổ tung giống như gió xóay mang tất cả
đi, Giang Tu Nhân đã muốn nâng thân thể lên, lấy tay che miệng của nàng : “Hư. . . . . . Nhỏ giọng một chút, tuy trong này cách âm không tệ,
nhưng thanh âm của em thật sự quá lớn. . . . . .”
Lâm Miểu khóc nức nở nghĩ muốn càng nhiều, nàng nâng cái mông của
mình lên đụng chạm tính khí cứng rắn tráng kiện của anh, trong miệng lầm bầm nói: “Em chán ghét anh, . . . . . . Nhanh lên.”
Giang Tu Nhân lộ ra một cái mỉm cười rất nam nhân, “Em muốn cho anh được như ý sao?”
“Ừ. . . . . . Đúng vậy, đúng vậy.”
“Em cam đoan anh sẽ cho em bay lên trời, muốn sống muốn chết.”
“Nhanh lên. . . . . .”
“Em hi vọng anh làm như thế nào? Hung một chút? Hay là ôn nhu một chút?”
“. . . . . .” Lâm Miểu nói không