XtGem Forum catalog
Dùng Cả Đời Để Quên

Dùng Cả Đời Để Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323930

Bình chọn: 9.00/10/393 lượt.


Mục Hàn vội vàng đẩy cửa bước vào, trong tay cầm túi lớn túi nhỏ. Anh thở phì phò hỏi: “Tiểu Vân, em đã ăn cơm xong chưa?”

Trịnh Tiểu Vân giọng dịu dàng: “Vẫn chưa.”

“Tốt quá, anh còn sợ không kịp.” Mục Hàn đặt đồ lên bàn, lấy từng thứ từng thứ trong đó ra.

“Đây là canh hoa quả Mục thị, em có thể coi là món khai vị.” Sau đó anh ấy lại lấy bông cải xanh xào tôm nõn, trứng kho, hành tây xào thịt bê, cá hấp và bò bít tết. Cuối cùng lấy ra bánh rán và bánh khoai môn: “Món tráng miệng.” Anh cười hi hi nói.

Tiểu Vân cười nghiêng ngả.

Tôi trợn mắt há miệng: “Anh chuẩn bị từng này thứ cho một mình Tiểu Vân à?”

Mục Hàn lờ tôi đi, giờ trong mắt anh ấy chỉ có thể nhìn thấy người khác thôi, anh dịu dàng hỏi: “Những món này có hợp khẩu vị của em không?”

Tiểu Vân miệng nhét đầy thức ăn, chẳng buồn trả lời, chỉ gật đầu như gà mổ thóc.

“Một đầu bếp thiên tài như thế ở trước mặt em, em còn do dự gì nữa, mau đưa anh về nhà đi.” Mục Hàn đắm đuối nói.

Tiểu Vân đỏ mặt: “Trước mặt bao nhiêu người thế này, anh đáng ghét chết đi được.”

Mục Hàn nắm lấy cánh tay cô ấy: “Cứ coi như họ không tồn tại đi. Anh đút cho em ăn nhé?”

Bọn họ chẳng buồn quan tâm tới những người có mặt trong cửa hàng, đầu mày cuối mắt với nhau, Hoài Ngọc làm bộ dạng buồn nôn: “Thật sởn hết cả da gà!”

Tôi giơ cao tay: “Đến em gái anh ấy mà cũng không có phần, thật quá đáng, đánh đi.”

Hoài Ngọc xoa xoa tay, hùng hổ định làm theo lời tôi.

Mục Hàn vội chuyển đề tài: “Em gái, chiếc laptop anh mang cho em dùng có thích không?”

Tôi buột miệng: “Anh, chắc anh sắp nổi tiếng rồi!”

“Hả?”

“Bao nhiêu là hình sexy, ngày mai em sẽ post hết lên mạng.”

Mục Hàn: “…”

Khi Kha Phong bước vào, Dư Tiểu Thanh nhìn anh ta với ánh mắt chờ đợi.

Nhưng hai tay anh ta trống không, khiến người khác không khỏi thất vọng.

Tôi đắc ý nghĩ, anh ta làm sao bì được với anh trai tôi chứ!

Kha Phong nhìn quanh quất, đột nhiên cầm một bó hoa hồng to, hỏi: “Bó này bao nhiêu tiền?”

Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Là chủ, tôi vô thức báo giá cho anh ta, Kha Phong đặt một tờ giấy bạc xuống, rồi quay sang đưa cho Tiểu Thanh: “Tặng em này!”

Tiểu Thanh mở to mắt, nói với giọng như không dám tin: “Thật tặng cho em à?”

Kha Phong cười tươi: “Đương nhiên.”

Theo như trình tự bình thường, lúc này Tiểu Thanh nên lao vào vòng tay anh ta.

Thế là chúng tôi rất phối hợp, đồng loạt quay người đi.

Tôi thầm nghĩ: Chiêu này Kha Phong sử dụng rất tốt, không những thỏa mãn được lòng hư vinh của Tiểu Thanh mà còn giúp cho việc kinh doanh của cửa hàng, lấy lòng bà chủ là tôi đây.

Hai người đó biểu diễn xong tiết mục của mình sau lưng chúng tôi, Kha Phong nói: “Anh mời em đi ăn nhé.”

Tiểu Thanh vui vẻ nhảy chân sáo ra ngoài cùng anh ta.

Tôi oán thán nhìn Hoài Ngọc: “Chẳng ai đi ăn với mình, đành phải mời cậu vậy.”

Hoài Ngọc chống nạnh cười nói: “Mình ăn xong mới tới, bổn cô nương không thể đi cùng cậu được.”

Thật mất mặt.

Chỉ còn lại Hứa Lăng Phi và Ân Chân.

“Vậy thì, tôi đành miễn cưỡng đứng ra chịu trận.” Ân Chân khóe mắt như cười, điềm đạm nói.

“Cả em nữa, cả em nữa.” Hứa Lăng Phi giơ tay.

Tôi dùng tiếng cười thận trọng che giấu tâm trạng của mình.

Hứa Lăng Phi gọi cả một bàn đồ ăn vặt, có lẽ những thứ này bình thường Đinh Nhất Nhị cấm không cho nó ăn.

Tôi không cản nó, chẳng mấy khi được ăn một bữa, chắc là không vấn đề gì.

Hứa Lăng Phi ăn nhồm nhoàm, mồm bóng nhẫy, tôi rút giấy ăn ra lau miệng cho nó.

“Người không biết lại tưởng nó là con em.” Ân Chân đột nhiên mở miệng, giọng điệu kỳ quái.

Tôi cười cho có lệ, chậm rãi nói: “Hồi mười mấy tuổi tôi chưa từng làm những chuyện hư hỏng.”

Ân Chân liếc mắt nhìn tôi, chậm rãi nói: “Ở chỗ tôi, vào tuổi em, con cũng sắp tới tuổi lấy vợ rồi.”

Tôi không cho là thật: “Đừng mang mấy chuyện hủ tục ở quê anh ra nói, giờ những người hơn ba mươi mới kết hôn, hơn bốn mươi mới sinh con nhiều lắm.”

Anh ngập ngừng, định phản bác, cuối cùng lại im lặng.

Tôi làm như vô tình nói: “Tôi đã đọc thư anh rồi.”

Ân Chân nhướn nhướn mày.

“Chú Ân viết thư tình cho chị Tiểu Dĩnh ạ?” Hứa Lăng Phi cười hi hi nói xen vào: “Chú Ân cũng thật quê mùa, giờ ai còn viết thư tình bằng tay nữa, đều gửi email và nhắn tin hết rồi.”

Tôi cong môi: “Chị thích thư viết tay đấy thì sao nào? Như thế mới tình cảm!” Lúc này tôi mới phát hiện ra mình vừa nói hớ: “À, có điều lá thư đó không phải thư tình.”

Hứa Lăng Phi vỗ tay reo hò: “Chị Tiểu Dĩnh lỡ miệng rồi.”

Ân Chân vẻ mặt hết sức thản nhiên.

Tôi trừng mắt lườm Hứa Lăng Phi một cái: “Trẻ con đừng có tham gia vào.”

“Vậy em thấy kiến nghị của tôi thế nào?” Ân Chân nhìn tôi mắt như thấp thoáng cười.

Tôi nói: “Đáng để suy nghĩ.”

Anh cụp mắt, cười mỉm.

Hứa Lăng Phi lại gian tà ghé sát vào: “Em có thể đưa ra ý kiến không?”

Tôi đẩy một đĩa bánh Tart tới trước mặt nó: “Người lớn nói chuyện, trẻ con không được xen vào.”

“Dạ!” Hứa Lăng Phi ngượng ngùng.

Tôi len lén liếc Ân Chân: “Cảm ơn!”

Anh ngước mắt: “Không có gì.”

Khi hai ánh mắt chạm nhau, tim tôi giật thót một cái, tôi phải vội cụp mắt trước.

“Chị Tiểu Dĩnh xấu hổ rồi!