
ruyền thuyết của Vu Bắc Bắc”.
Tôi có một chút đắc ý, hỏi anh: “Anh làm cái gì thế?”.
“Cầu xin em một việc?”.
“Rất long trọng phải không?”
“Rất long trọng”.
“Anh đừng có mà cầu hôn em bây giờ đấy, vẫn còn một năm nữa em mới tốt
nghiệp, không thể kết hôn lúc này được. Tuy bây giờ sinh viên có thể kết hôn, nhưng em vẫn thấy bây giờ không được, có gì thì anh mau nói, muốn
ăn cà tím xào thì cứ nói thẳng ra xem nào”.
“Dung tục quá”. Sở Giang Nam nói vậy với tôi: “Thật dung tục, chỉ biết có ăn và ăn”.
“Anh bảo em học thuộc thơ đã thuộc chưa? Em xem, người xưa viết thơ tình hay biết bao: Bước vào cánh cửa tương tư, là biết nỗi khổ tương tư thế nào, tương tư ơi hỡi tương tư, tương tư cùng cực em thời biết chăng? Còn em
ấy, suốt ngày chỉ biết ăn.
Tôi nói nho nhỏ, “Em cũng tương tư mừ!”.
Anh vuốt mũi tôi rồi nói: “Đi, đi cùng trẫm làm một việc”.
“Việc gì thế?”.
“Chụp ảnh cưới”.
“Cái gì cơ?”.
Hai mắt tôi tròn xoe: “Anh định làm cái gì vậy?”.
“Làm gì? Anh định quay MTV, trong đó có dùng đến ảnh cưới một nam một nữ,
anh nghĩ, dùng ai thì cũng là dùng, chi bằng dùng chính bản thân hai đứa mình là tốt hơn cả, dù gì thì trước sau chúng mình cũng phải chụp ảnh
cưới, thế nên bây giờ chụp cũng được chứ sao”.
Lòng tôi vui
mừng, kỳ thực thì tôi ghét nhất chụp ảnh cưới, nó cứ kiểu gì ấy, nhưng
trong lòng tôi lúc này đầy ắp niềm vui và sự sung sướng. Tôi, Vu Bắc Bắc chuẩn bị được chụp ảnh cưới với người tôi yêu thương nhất. Nghĩ thôi
cũng đã thấy hạnh phúc rồi, hơn nữa đây là một sự hạnh phúc quá đỗi sung sướng.
“Em không có thời gian, mai và ngày kia em đều có tiết, như vậy đi, để cuối tuần này đi chụp được không?”.
“Nhưng đến cuối tuần anh phải đi Hải Nam quay MTV mất rồi, một công ty muốn ký hợp đồng với anh, vì họ cho rằng giọng anh từ xưa đến nay không ai được như vậy, có thể so sánh với Miêu Vương năm xưa”.
“Miêu Vương cũng thường thôi mà”. Tôi nói.
“Trời ạ, đồng chí Vu Bắc Bắc, Miêu Vương còn thường à, em hơi bị khủng bố đấy”.
“Xin nghỉ đi”, anh nói: “Anh đang rất vui, nhân lúc đang có khuôn mặt rạng
ngời xuân sắc thế này thì đi chụp luôn thôi, đến lúc anh trở về từ Hải
Nam là cần dùng luôn rồi”.
“Thôi được”. Tôi nói.
Thế là
tôi trốn học, vì người con trai tôi yêu mà tôi trốn học để đi chụp ảnh
cưới, đương nhiên trong tay tôi là bó hoa bách hợp, hóa ra bó hoa này
anh mua để làm đạo cụ chụp ảnh, anh nói: “Em chính là cô bé Bách Hợp của anh”.
Lúc chúng tôi trang điểm, cả hai đứa đều cười vì hai
khuôn mặt tô son trát phấn trông rất giả, hai đứa bị trang điểm giống
như công chúa và hoàng tử vậy, nhìn qua rất không thật, như diễn kịch
trên sân khấu ấy. Chúng tôi chụp tại một ảnh viện có tên là Mùa xuân
Paris và liên tục dùng những ánh mắt tình tứ nhìn nhau, tóm lại là hai
đứa nỗ lực một cách tối đa để thể hiện hai đứa yêu nhau nhiều đến nhường nào, có ông trời biết tình yêu được bày tỏ ra ngoài thú vị biết cao, và trong quá trình chụp ảnh, tôi phát hiện tôi và Sở Giang Nam đúng là một đôi trai tài gái sắc.
Anh gọi tôi là nương tử, còn tôi gọi anh
là quan nhân, sau khi thay một bộ trang phục cổ trang, tôi hỏi anh: “Nếu như trong đêm tân hôn mới biết diện mạo đối phương như thế nào, anh nói xem liệu chúng mình có trúng tiếng sét ái tình được không?”.
“Chắc chắn”.
Nhìn xem, lúc nào anh cũng khẳng định chắc chắn như vậy, như lời anh nói với tôi là: “Tình yêu anh dành cho em sâu sắc đến độ từ xưa đến nay chưa
từng có bao giờ và tới tận mai sau cũng sẽ không bao giờ có nữa”.
Anh hỏi tôi là tôi yêu anh như thế nào?
Tôi nói: “Cuồn cuộn như dòng sông, miên man không dứt”.
Từ khi hai đứa nhận lời yêu nhau, những tế bào tự kiêu không ngừng được
nhân bản, anh tự cho rằng anh thông minh, còn tôi nghĩ rằng tôi cũng
chẳng ngốc hơn anh bao nhiêu.
Cuối cùng, anh đề nghị thợ chụp ảnh chụp cho hai đứa một tấm ảnh thẻ.
“Để làm gì thế?”.
“Để khi đăng ký kết hôn thì dùng”.
Anh nói một cách không hề ngại ngùng, sau đó nắm tay tôi rất chặt. Mắt tôi
ươn ướt, hai bàn tay đan vào nhau, đứa nào đứa nấy ra sức nắm chặt tay
đối phương.
Chúng tôi đi tẩy trang, hai đứa đều mặc sơ mi trắng, quần bò và ngồi vào vị trí.
Tôi không cười.
Anh cũng vậy.
Hai đứa nhìn thẳng vào ống kính một cách rất nghiêm túc, vì đây sẽ là tấm
hình hai đứa dùng khi đăng ký kết hôn, do đó cần phải trang trọng, chụp
xong, cả hai chạy đến chỗ thợ chụp ảnh đề nghị xem lại các tấm hình.
Chúng tôi nhìn thấy hình của nhau, đứa nào trông cũng rất căng thẳng, rất mất tự nhiên nhưng đều hạnh phúc.
“Từ hôm nay, em đã là vợ của anh”. Giang Nam nói như vậy.
“Vâng…”. Tôi trả lời rất ngọt ngào.
Nhoáng cái đã nửa đêm, chúng tôi ra ngoài bắt taxi, lúc này gió rất to, anh
luôn cầm tay tôi và đề nghị đi ăn ở quán “Mì yêu mì”.
Ở Tiền Môn có một quán.
Anh thích cái tên đó – “Mì yêu mì”. Sở Giang Nam nói “Mì yêu mì” chính là anh yêu em.
Chúng tôi gọi đến mấy bát mì, ngon nhất chính là bát có tên “Mì yêu mì”. Hai
đứa bón cho nhau ăn, không thèm để ý đến sự khó chịu của người khác,
ngày hôm nay là ngày chúng tôi chụp ảnh cưới, là ngày c