
đỉnh đầu Dung Ân, động tác vô cùng thân mật. Giọng nói của anh ta rất dịu dàng, giống như đang an ủi cô. Lý Hủy trợn mắt, giật mình nhìn chằm chằm hai người.
"Còn có cái gì để giải thích?"
Anh ta buông cô ra, cầm lấy tay cô kiên quyết kéo đến cạnh xe, lúc này Lý Hủy mới phản ứng lại, đuổi theo: "Ân Ân..."
"Tôi xin lỗi, chúng tôi còn có việc." Diêm Việt nhét Dung Ân vào xe, sau đó vòng sang phía ghế lái: "Hôm sau chúng tôi sẽ mời cô ăn cơm, coi như lời xin lỗi." Anh ta vừa nói chuyện vừa ngồi vào trong xe. Dung Ân thò đầu ra, nhưng chưa kịp nói hẹn gặp lại xe đã phóng vụt đi.
"Đẹp trai quá." Lý Hủy đứng bên lề đường, hai tay ôm khuôn mặt tròn trĩnh: "Dáng người cũng đẹp..."
Điều hòa trong xe khiến cơ thể Dung Ân ấm dần lên, nhưng không khí trong xe lại lạnh đến mức đóng băng. Diêm Việt lái xe đến một vị trí yên tĩnh, sau khi tắt máy, không khí vô cùng im lặng, màn đêm cũng tĩnh lặng.
"Ân Ân." Giọng nói của anh ta khàn khàn, chắc là tối hôm qua ngủ không đủ giấc.
"Việt." Dung Ân quay sang nhìn thẳng vào Diêm Việt: "Tối hôm qua ở Cám Dỗ là anh đúng không?"
Anh ta dựa lưng vào ghế, điếu thuốc trên tay lập lòe lúc sáng lúc tối. Đúng như mong muốn của anh ta, hành động anh ta và Tư Mạn cố tình làm đã bị cô nhìn thấy.
"Anh xin lỗi, từ đầu là anh đến Cám Dỗ bàn chuyện làm ăn. Tư Mạn là người đại diện của công ty. Lúc đó anh uống một ít rượu, không biết tại sao lại bị chụp ảnh. Sau khi bàn chuyện làm ăn xong, lái xe đã đưa anh về nhà..."
Anh ta nhìn ánh mắt Dung Ân hạ xuống, miệng từ từ nhả ra từng ngụm khói thuốc. Sự ôn hòa trong mắt tản đi, thay thế vào đó là sự hung ác nham hiểm mãnh liệt. Dung Ân, trái tim của cô có đau không? Có phải giống như tan vỡ không? Cô cho rằng, những gì đã mất có thể dễ dàng tìm lại như vậy sao? Tôi sẽ khiến cô phải nếm trải, cái gì gọi là đau, đau đến mức muốn khóc cũng không được!
Ngón tay thả lỏng, anh ta ném điếu thuốc lá ra ngoài cửa sổ.
Diêm Việt cúi người xuống, ôm cô vào lòng: "Anh hứa với em sẽ không có lần sau. Hôm nay đến nhà anh ăn cơm, đã hơn một năm vú Lưu chưa gặp em, lần nào anh về vú cũng nhắc đến em."
Diêm Việt cũng không giải thích nhiều, những chuyện như thế này vốn không thể nói rõ. Dung Ân mím môi, cô cũng không kể với Diêm Việt những chuyện đã xảy ra đêm qua. Hai người đang ở bên nhau, nhưng tại sao cô luôn cảm thấy trái tim hai người đã không cùng một chỗ?
Diêm Việt có chỗ ở riêng, bình thường anh ta cũng không về nhà. Sau khi xe ô tô đi vào khuôn viên ngôi biệt thự quen thuộc, sự lo lắng trong lòng Dung Ân đã giảm đi rất nhiều. Nơi này, có những kỷ niệm hạnh phúc nhất của hai người, chỉ cần nghĩ lại cũng khiến tâm trạng cô yên tâm hơn nhiều.
Diêm Việt dừng xe xong nắm tay cô vào nhà. Đi đến phòng khách. Trên chiếc ghế sô pha sang trọng, Diêm Thủ Nghị đang nhàn nhã vắt chân đọc báo. Vú Lưu đang dọn dẹp tinh mắt vừa nhìn thoáng qua đã thấy hai người: "Ân Ân?"
Dung Ân mỉm cười ấm áp: "Vú Lưu, bác Diêm."
Sắc mặt của Diêm Thủ Nghị lại không tốt như vậy, ông ta đặt tờ báo trong tay xuống, sau khi tháo kính ra nhìn về phía Diêm Việt: "Là anh dẫn cô ta về sao?"
Diêm Việt cầm tay Dung Ân đi vào giữa phòng, vẻ mặt của vú Lưu cũng lo lắng đi theo hai người. Dung Ân thấy không khí không thích hợp liền khẽ giật tay áo Diêm Việt nhưng anh ta cũng không có vì thế mà dừng lại, ngược lại dẫn cố đến chiếc ghế sô pha đối diện ngồi xuống: "Cô ấy là người phụ nữ của con, vì sao con không thể dẫn cô ấy vê?"
Không khí lại tiếp tục căng thẳng. Vú Lưu lo lắng nhìn về phía Dung Ân, ánh mắt lảng tránh như có điều gì muốn nói.
Mối quan hệ giữa Diêm Việt và Diêm Thủ Nghị lúc nào cũng tốt, Diêm Việt là tất cả niềm tự hào của ông ta. Dung Ân lo lắng nhìn vẻ mặt của hai người, trước đây, chưa nói đến việc Diêm Thủ Nghị có thích cô hay không, nhưng chắc chắn sẽ không lạnh lùng như bây giờ.
Hơn nữa, trong giọng nói của ông ta dường như còn mang theo hận ý.
"Có chuyện gì thì hãy ăn cơm xong rồi nói." Vú Lưu đã dọn cơm xong, bà nhìn về phía Diêm Việt, lâu lắm Diêm Việt mới về nhà, hai bố con không nên tiếp tục cãi nhau.
Trên bàn ăn, không khí cũng không khá hơn. Thỉnh thoảng Diêm Việt gắp thức ăn cho Dung Ân, ai cũng không lên tiếng. Dung Ân nhìn thấy đĩa tôm bóc vỏ xào trứng mà Diêm Thủ Nghị thích, thì xúc một thìa sau đó đưa cho Diêm Việt, ý bảo anh ta mời Diêm Thủ Nghị.
"Tôi không ăn." Trên ghế ngồi đầu bàn ăn, ông ta không chút nể mặt: "Tôi sợ đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết."
Thức ăn vô vị, Dung Ân đặt đôi đũa trong tay xuống: "Bác Diêm, cháu biết, có lẽ trong một năm qua cháu đã làm rất nhiều việc không đúng, nhưng bây giờ Diêm Việt đã trở về. Sau khi từng đánh mất, cháu chỉ muốn giữ thật chặt. Cháu mong rằng bác có thể bỏ qua cho chúng cháu."
"Trở về? Giữ chặt?" Tay cầm đôi đũa của ông ta hơi run run, ông ta quay sang nghiêm khắc chỉ trích Diêm Việt: "Việt, có phải anh muốn tôi tức chết không?"
Diêm Việt cứ như người ngoài cuộc, sau khi ăn hai miếng cơm, vẻ mặt không có gì thay đổi nhưng lời nói thốt ra lại không khác gì một quả bom nguyên tử: "Con đ