
Cô chửi đánh cũng không có tác dụng gì, người đàn ông này
vô sỉ tới cực điểm, da mặt so sánh với thành tường còn dầy hơn.
" Dung Ân, cô còn dám chạy không?"
Cô cắn răng không nói lời nào, hắn biết trong lòng cô còn không cam
lòng, cô không ngừng suy nghĩ, chỉ sợ cô không thể sống yên ổn,
hai cánh tay hắn ôm lấy Dung Ân từ phía sau, "Nói, còn dám
không?"
"Anh sợ tôi chạy sao?" Đường đường là Tước thiếu, cũng có
lúc sợ sao? Tôi có thể trốn được không, cuối cùng cũng bị anh
bắt lại ."
"Không cho phép cô nói với tôi như vậy." Nam Dạ Tước không muốn
từ giọng cô nghe ra loại xa cách đó. Khoảng cách càng kéo dài ra thêm,
dường như bọn họ vừa mới hoan ái trên chiếc giường kia chỉ là giấc mộng, không hề chân thật. Cái loại suy tính thiệt hơn này, Nam Dạ Tước rất
không thích.
Người đàn ông này, thật sự bá tạo từ xương tủy, quản người ta khóc
cười, còn muốn quản khẩu khí của người khác, " ANh muốn nghe thì nghe,
Nam Dạ Tước, tôi không phải loại phụ nữ thích lấy lòng người khác của
anh, tôi nghĩ gì thì nói đó."
Hắn cảm giác có chút thất bại. Nhưng phụ nào chưa từng gặp qua, cho dù cô ta có kiêng ngạo, lạnh lùng, cũng có chổ mềm yếu.
Nam Dạ Tước đem đầu gối chen vào chân của cô, hắn không đợi cô có
tiếp nhận hay không, liền xông vào trong cơ thể cô, Dung Ân bấu móng tay vào lan can cầu thang, giống như những vỏ sò xinh xắn bởi vì dùng sức
mà đỏ lên, va chạm của hắn, ngang tàng bạo ngược, lại có chứa trừng
phạt, cô rốt cục nhin không được, miệng la lên, "A—"
"La lớn tiếng một chút, để tất cả mọi người xem một chút."
Đau , thật là đau . Dung Ân nghĩ để ình buông lỏng thân thể, tiếp
nhận, cũng không cẩn phải chịu nhiều đau khổ như vậy, nhưng tâm hồn cô
hết lần này đến lần khác sáng suốt đống đối lại cơ thể, cô khiến nó căng cứng, bế tắc, giống như trước chịu đựng Nam Dạ Tước nói không ra lời là hưởng thụ hay là hành hạ, hắn tăng nhanh tốc độ, cho dù Dung Ân cắn
răng đem thống khổ nuốt xuống, nhưng cái loại va chạm này đối với xung
quanh trống trải yên lặng trở nên tương phản rõ ràng, nhịp điệu lên
xuống quan quẩn trong biệt thự.
Vương Linh ở gian phòng kia, bỗng nhiên mở đèn ra.
Dung Ân ứng phó không kịp, dường như có thể nghe được tiếng động cô đứng dậy mặc quần áo, "Nam Dạ Tước, mau vào đi."
"Ân Ân, trả lời tôi, cô còn dám trốn không?" Nam Dạ Tước cắn lỗ tai
của cô, một tay dán sát bụng cô, đem mật địa của cô ép sát chính mình.
"Đồ điên này, mau vào đi."
"Đừng kích động, " tiếng nói anh khàn khàn, cái loại âm thanh lộn xộn này nghe vào tai, mang theo mùi vị gợi cảm không trọn vẹn, " Cô vẫn
chưa trả lời câu hỏi của tôi."
"Nam Dạ Tước, anh..."
Bất kể muốn chửi rủa như thế nào, đều không còn sức lực.
"Nói, tôi muốn chính miệng cô nói ra!"
Những ngón tay nắm chặt của Dung Ân từ từ buông ra, đầu ngón tay từ
tư hồng trở lại, "Tôi không trốn nữa, tôi sẽ không chạy nữa..."
Phía sau, người đàn ông kéo môi mỏng, móng vuốt ác ma rốt cuộc cũng
thu hồi, khóe miệng vung lên độ cong bất thường, cánh tay giữ chặt hông
cô kéo vào phòng ngủ. Lúc xoay người đóng cửa lại trong nháy mắt, Dung
Ân thấy Vương Linh ở lầu dưới đang đi ra, dường như đang tìm xem tiếng
động xuất phát từ nơi nào.
Dung Ân giãy giụa, cô dường như đã bắt được phao cứu sinh, nhưng đổi
lấy là cái gì? Cô ngẫm lại, chính mình có nên hay không cam chịu số
phận? Trong xã hội này, rốt cuộc có bao nhiêu người có thể điều khiển
được quỹ đạo cuộc sống của mình? Bọn họ trệch ra khỏi quỹ đạo, cũng
không thể sống tốt được sao?
Nam Dạ Tước mở cà vạt trói tay cô ra, chỉ là trêu đùa của anh, cũng
đào không nổi một chút đáp lại của cô, cuối cùng, liền chuyển thành phát tiết.
Đêm nay, Dung Ân thật sự là bị hắn tra tấn nặng nề.
Loại trừng phạt này của anh so với roi đòn còn không có người nào
chịu được, Dung Ân từ trước đến giờ cảm giác mình có thể nhịn đau, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn hôn mê.
Trên mặt giường lớn, chỉ có một chỗ lõm xuống, Dung Ân nằm tư thế bào thai, trạng thái tự bảo vệ mình chiếm giữ trong tử cung của mẹ, một
chiếc chăn trắng đen chẻ ở trên bả vai cô trở xuống, cô ngủ say sưa,
mạch máu trên cần cô rõ ràng nhấp nhô đều đặn làm cho người bên cạnh
nhìn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, không tồi, vẫn còn sống.
Nam Dạ Tước lúc đứng lên liền phát hiện cô phát sốt, hắn vỗ mặt của cô, vẫn là bất tỉnh.
Từ Khiêm bị quấy rầy giấc ngủ, lúc chạy tới đã nhìn thấy bộ dáng
này, anh kéo chăn trên người Dung Ân , trông thấy cánh tay cô cùng với phần lưng ú đọng máu.
Bên trên giường, quần áo bị xé nát cùng với cái loại hương vị
tình dục đó còn tràn ngập trong không khí, Từ Khiêm không cần nghĩ cũng biết tối hôm qua phát sinh chuyện gì, "Tước, cậu chơi quá mức."
Người đàn ông ngồi ở bên giường, dưới áo choàng tắm màu đen,
lồng ngực to lớn từ từ phập phồng, hắn muốn nói mình không có chơi,
nhưng xác thực Dung Ân vết thương đầy người là do hắn gây nên, "Sẽ
không có việc gì chứ?"
"Bây giờ mới biết sợ sao , " Từ Khiêm xem có chút đè nén, liền