Polly po-cket
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211584

Bình chọn: 7.5.00/10/1158 lượt.

tiến vào, vừa nghe tiếng lá xào xạc.

Bóng đêm bao trùm, Dung Ân quấn chăn trân vai, lăn qua lộn lại, đến sao nửa đêm mới lờ mờ buồn ngủ.

Trong tiểu khu, nhâ viên an ninh đang cẩn thận kiểm tra giám

sát, nơi này không thể so với chỗ khác, an toàn tất nhiên trọng yếu hơn.

Chỗ bên cạnh vẫn là khu công nghiệp chưa khai thác, bất luận

là ban ngày hay ban đêm, căn bản cũng không có người dễ dàng ra

vào.

Nơi xa, bỗng nhiên truyền đến âm thanh ù ù, âm thanh ầm ĩ tùy tiện phá vỡ yên lặng xunh quanh nghe đinh tai nhức óc, nhân viên

bảo vệ mở cửa phòng trực ban, liền thấy trước mắt đột nhiên

xông đến gần mười mấy chiếc xe độ theo sau chiếc xe thể thao,

đèn lớn sáng chiếu làm chóa mắt người nhìn, không thấy rõ

đối phương, hắn quơ dùi cui vừa định trách cứ, lại thấy chiếc

xe thể thao dẫn đầu đẹp chân ga, xông lên phía trước.

Xe độ cón viền bỏ hộ kim loại, bốn bánh xa tăng tốc nhanh

không kịp đỡ, nhân viên an ninh đó bị làm cho sợ đến vội vàng né

tránh, lấy lại tinh thần, cửa kéo đã bị đánh bay, bánh xe nghiền

nát từ cái, xe phía sau xông đến không còn gì trở ngại.

"Này , đứng—- đứng lại—-"

Trong hành lang, giám sát viên thăm dò người đàn ông đội nón

đen, mép nhếch nhẹ lên rõ ràng là mốt mới, vừa vặn che đi

khuôn mặt người đàn ông. Loáng thoáng, chỉ có nhìn thấy ờ

thái dương lộ ra màu đỏ rượu phất lên, hắn lấy ưừ trong túi ra bao tay da màu đen, động tác ưu nhã mà thong thả ung dung đeo

lên, đem phun sương hướng về giám sát viên đang ló đầu ra.

Vật kia trong nháy mắt liền mất tác dụng, người đàn ông ngẩng đầu, mắt phượng hẹp dài âm u tá ác kéo ra, trên tai

trái, khuyên tai kim cương sáng chói vô cùng.

Hắn không đi thang máy, mà đi thang bộ lên, tiếng bước chân

rất nhỏ như mèo, hai tay buông thỏng bên người nắm chặt.

Tất cả nhân viên bảo vệ cũng bị hắn lấy phương thức giống

hết nhau xử lý, sau khi đến mục tiêu, hắn vươn tay dò xét trên

tay cầm cửa, về sau lấy ra tấm thẻ từ, quét hai lần trên khe cửa, cánh cữa đóng chặt liền mở ra.

Người đàn ông đi vào, bên trong, có mùi vị hắn rất quen thuộc.

Thân thể bén nhạy xuyên qua nhà ăn cùng phòng khách, hắn

không tốn bao nhiêu thời gian tiền tìm được phòng ngủ Dung Ân,

hắn nhẹ đẩy cửa ra, bên trong trong đèn trên tường vẫn sáng, màu da cam

bao phủ xuống, cô gái ngủ tựa hồ cũng không yên, hai đầu lông mày nhíu

lại, một chân vượt ra ngoài giường.

Hắn lách mình đi tới trong phòng ngủ, đi tới đầu giường , đem đèn tắt đi.

Dung Ân ưm một tiếng, mắt ngái ngủ lim dim! Nhờ ánh trăng,

dường như thấy có người đứng bên giường. Cô đột nhiên buồn ngủ

hoàn toàn không có, trong lòng cảnh giác mãnh liệt, "Ai?"

Người đàn ông lấn đến che miệng cô, thân thể mạnh mẽ ngăn

chận động tác như muốn đứng dậy của cô, cần cố hắn có mùi

nước hòa hòa với mùi thuốc lá quen thuộc, Dung Ân trợn to hai

mắt, " Ưm ưm—"

Nam Dạ Tước tháo mũ xuống, trong đêm tối, con ngươi ở gương mặt

tuấn tú lộ ra tàn nhẫn như mắt sói, "Ân Ân, tôi tìm em thật là

cực khổ."

Dung Ân chen chân vào đá, lại bị Nam Dạ Tước trở tay đem cô áp dưới

thân thể, anh đè chặt hai tay của cô, từ trong túi quần móc ra cà

vạt, thủ đoạn lão luyện trói chặt cổ tay cô. Cô nghiêng đầu,

một đôi mắt gắt gao trừng mắt hướng hắn, Nam Dạ Tước không quan tâm,

đầu gối đụng chạm nhẹ vào lưng cô, "La à, sao không la lên?"

Trốn đến nơi này cũng có thể bị Nam Dạ Tước bắt được, Dung

Ân đã hoàn toàn tuyệt đường rồi, mà Nam Dạ Tước dường như rất

thích nhìn vẻ mặt này của Dung Ân, anh vương bàn tay to lớn chế trụ người cô, "Dung Ân, lá gan cô khá to đó, dám chạy, sao cô

không chạy lên trời đi? Có gan chạy, thì đừng để cho tôi bắt

được."

Cô dùng sức giãy dụa mấy cái, lại bị anh nắm chặt dây lưng áo ngủ kéo cả người cô lại, "Cô muốn chơi phải không? về nhà, chơi

thật đã."

"Đây chính là nhà tôi!" Dung Ân giận trừng mắt, thân thể giắt trên cánh tay Nam Dạ Tước, gầy yếu vô lực.

"Cô muốn chơi ở đây," Người đàn ông mỉm cười, tà nịnh mà

tàn nhẫn, " Tôi sợ tiếng động quá lớn, đánh thức người khác,

làm mất húng thú của tôi." Cánh tay anh ôm eo Dung Ân, liền như

vậy đem cô từ trên giường xuống, một tay kia che miệng của cô, ra khỏi phòng ngủ.

Xuyên qua bóng tối, Nam Dạ Tước mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt Dung Ân, nhưng biết cô lúc này đang khóc, nước mắt lạnh như băng chảy đến ngón tay anh, cô đạp chân, tuyệt vọng giãy giụa.

Nam Dạ Tước tưởng rằng cô sẽ như trước không khóc không làm khó, đơn giản thỏa hiệp.

Đây thật chính là lần cuối cùng Dung Ân phản kháng, toàn bộ hi vọng của cô cũng đặt ở nơi này, hạnh ph