
lại càng cảm luống cuống.
"Đây vốn là tặng cho ", Ngày lễ Tình nhân, anh thể cùng , quà cũng đã chu bị từ trước, lại nghĩ rằng, vẫn như cũ tùy tiện hành động.
Cùng lúc đó là vô số những ánh chăm chú nhìn vào Dung Ân, đợi được
phản ứng của , Nam Dạ Tước lùi về sau vài bước, cánh tay chặn lối của
nhân viên phục vụ.
"Quí khách cần gì ạ?"
Người phục vụ cầm tay khay thức ăn, Nam Dạ Tước nghiêng mặt nhìn, đem hộp đồ trang sức trong tay bỏ vào trong bát canh còn phân nửa, "Vứt nó
vào thùng rác".
"Vâng", người phục vụ hai mở to ngạc nhiên, nhìn tên thương hiệu ghi
hộp đồ, chỉ biết chắc c đây là món trang sức đắt giá, xa xỉ.
"Rác rưởi, giữ lại b tay!", Nói xong cùng Hạ Phi Vũ rời , cũng quay đầu lại lấy lần.
Hộp trang sức chìm trong bát canh, vỏ ngoài đã bắt đầu bị làm hư,
người phục vụ chưa từng trải qua tình huống này, biết xử lý ra sao, chỉ
biết đứng yên tại chỗ.
Dung Ân làm bộ như có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm, nhưng nỗi
lòng lại dấy lên những cảm xúc khó diễn tả, lần nữa, kết cục lại là
thùng rác.
Ăn xong cơm tối, Diêm Việt vốn định đưa về, nhưng Dung Ân đã mệt đến
rã rời, kiên trì muốn tự mình về nhà, Diêm Việt cũng miễn cưỡng , để mặc làm theo ý mình.
Căn nhà trống trải, vắng , cũng sáng đèn, Dung Ân chỉ biết Nam Dạ Tước vẫn chưa về.
Xỏ dép trong nhà, dò dẫm trong phòng khách tối đen như mực, cuối cùng cũng lên được tầng hai, Dung Ân liền chui vào trong chăn.
Những lúc yên tĩnh, bên tai luôn văng vẳng những thanh ồn ào, khiến
sao ngủ được, ánh trăng xuyên thấu qua ban ng chiếu rọi vào trong phòng, vừa đủ hiển khoảng trống bên cạnh .
Trên tầng cao nhất của khách sạn Cao Tửu, trong phòng tổng thống,
hương thơm của tinh dầu phảng phất dìu dịu, rèm cửa mở ra, có thể thu
trọn vào tầm toàn cảnh thành phố Bạch Sa.
Khuôn mặt n của Hạ Phi Vũ tựa vai Nam Dạ Tước, đôi ta mơ màng, nãy
giờ vì uống rượu vang đỏ, đầu óc cũng đã váng vất. Người đàn ông cánh
tay siết chặt bả vai ta, nụ hôn đáp xuống vầng trán sáng bóng của ta,
đường xuống, đôi môi tiếp xúc, nụ hôn trở nên triền miên dứt.
Nam Dạ Tước mở to đôi , nhận ngượng ngùng của ta, lại chứa cả sợ hãi, anh ta xoay người, đem Hạ Phi Vũ đặt ở giường, "Chu bị sẵn sàng rồi?"
Cô biết rõ người đàn ông này thích chủ động, hai tay kh trương đặt lên , "Tước, phải anh đối với em khác sao?"
Người đàn ông nghe vậy, đôi liền trở nên u ám, hai tay chống bên cạnh hông
Tiếng động sột soạt truyền đến tai, Diêm Việt trở mình, miệng mấp máy những rõ ràng, dường như anh đã tỉnh.
Dung Ân ngơ ngác ngồi ở mép giường, trong tay nắm chặt tấm ảnh.
"Ân Ân...". Người đàn ông vòng tay qua ôm trọn thắt lưng của , sau
khi thân thể đã bị kìm chặt, xoay cằm hướng về phía mình, "Sao em thất
thần vậy?"
Dung Ân thuận thế xoay người, đem tấm ảnh cầm đưa đến trước mặt Diêm Việt, "Anh tại sao lại có thứ này?"
Nét mặt người đàn ông đã hồi phục lại cố hữu (vốn có), nhìn ra biểu
cảm thống khổ như trước đó, ánh anh ta hướng về tay Dung Ân, tựa người
vào thành giường, đầu ngón tay thon dài tiếp nhận tấm ảnh từ trong tay
Dung Ân, đôi màu nâu, mỗi lúc u ám, "Đây là, khi anh vừa về , có người
gửi đến".
"Ai?", Dung Ân giọng lạc để kiểm soát run rẩy và mất bình tĩnh.
"Không biết", Diêm Việt cầm tấm ảnh đặt lên đùi mình, hai tay đặt lên bả vai , "Anh đã bí mật phái người ều tra, nhưng tìm ra đầu mối, đó là
nhà kho bỏ hoang, ngày thường đều có ai qua lại".
"Anh đã sớm biết, sao với tôi?"
"Ân Ân, anh xin lỗi...", Diêm Việt bàn tay đặt sau gáy , kéo lại gần
mình, buộc đầutựa vai anh, "Nếu tìm ra bọn chúng, anh nhất định sẽ tha".
Dung Ân vội vàng né tránh anh, ánh nhìn sâu đôi người đàn ông, "Nam
Dạ Tước, tấm ảnh này, là anh sắp đặt để phá hủy tiệc đính hôn êm xuôi".
Diêm Việt gấp gáp phủ nhận, "Không phải".
"Vậy tại sao?", Dung Ân giọng mỗi lúc sắc bén, biết vì cớ gì, ngày hôm nay lại cố chấp muốn biết đến cùng câu trả lời.
Đôi bàn tay anh siết chặt hơn bàn tay , "Ân Ân, đừng hỏi, cho anh cơ hội, đượcem?"
"Tôi đã còn là Dung Ân của trước đây, anh vẫn còn muốn tiếp tục sao?"
"Muốn", Diêm Việt khẳng định chắc c như nh đóng cột, anh chưa bao giờ để t đến thể xác của .
Nói cho cùng, mục đích ban đầu của anh chỉ thuần túy là trả thù, giữa lúc anh tiến hành ều tra tình dở dang, những chuyện hay lại liên tục
xảy đến, khiến anh ngược lại chính chủ đích của bản thân, cũng vô tình
đem trái tim của chính mình mặc cho thời gian đưa đẩy, để đến lúc này,
Dung Ân đã đẩy anh ra quá xa.....Còn trừng phạt nào, nhẫn t hơn ều này?.
"Việt", nhìn khuôn mặt hữu trước , từng hơi thở của anh, Dung Ân đều
có thể cảm nhận được rõ ràng, "Nếu như, mẹ tôi thành ra như vậy, chúng
ta đã có hy vọng trở về bên nhau".
"Anh sẽ tìm bác sỹ ều trị tốt nhất, Ân Ân...."
"Việt, nguyên do phải chỉ là hồi phục được hay ", Dung Ân khẽ đẩy anh ra, "Tôi phải về rồi".
"Trở về, đâu?", Diêm Việt dùng hết sức kéo tay , "Trở về bên anh ta?"
Lực từ tay anh rất , thậm chí khiến đau nhức, Dung Ân vẫn như trước,
thái độ dửng dưng, "Việt, tôi chưa từng thuộc về ai". Chí ít, trái tim
của là tự do.
Nếu