
ức giận. Sách lược cuộc chiến này do anh và Thẩm Mặc Sơ
đặt ra, bọn em cũng chỉ thi hành thôi.”
Cố
Triệt đứng trước của sổ, từ từ xoay người lại. Khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần
lại lạnh lùng như băng tuyết. Hai tròng mắt đen thẫm không có chút độ ấm nào.
“Tôi
nói rồi, tôi sẽ không cho phép em mạo hiểm một mình.” Cố Triệt gằn từng chữ.
“Anh
nhìn em nè, không phải vẫn rất tốt đấy sao.” Hứa Mộ Triều ngang nhiên xông qua,
muốn kéo tay anh, lại bị anh nghiêng người tránh đi.
Anh
cúi đầu nhìn cô, nghiêm nghị nói:”Em không hiểu.”
Nói
xong, Cố Triệt cũng không để ý tới Hứa Mộ Triều nữa, trực tiếp ra khỏi phòng.
Hứa
Mộ Triều ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, cảm thấy hơi buồn bực.
Được
rồi, tuy là mọi người làm trái quân lệnh, không để anh ra tiền tuyến chỉ huy.
Nhưng bây giờ kết quả vẫn rất tốt, anh lại còn tức giận gì vậy.
Mặc
dù sau khi hai người hiểu tình cảm của nhau thì quan hệ vẫn vô cùng tốt đẹp.
Nhưng Hứa Mộ Triều chưa từng bị anh nói nặng như vậy, trong lòng cũng hơi khổ
sở. Không biết anh đã đi đâu, Mộ Triều mệt mỏi ủ rũ ra khỏi phòng ngủ.
Mới
vừa đi tới hành lang, đã thấy người hầu đang khoanh tay nhìn mình, nhíu mày
trầm tư.
”
Nguyên soái xuống lầu rồi.” Người hầu nói,” Cô đi tìm ngài ấy sao?”
Hứa
Mộ Triều bất động.
Thấy
thần sắc của cô, người hầu thở dài. An ta đốt thuốc, nói với Mộ Triều: “Mộ
Triều à, khi Nguyên soái mới vừa tỉnh lại, ngài rất giận dữ. Hành động lần này
mặc dù chu toàn, nhưng chỉ cần có một chút sai lầm, một viên đạn năng lượng đã
đủ để mọi ngươi chết không có chỗ chôn.”
“Tôi
biết.” Lòng cô mềm đi.” Nhưng anh ấy phải hiểu, tôi không phảiloại phụ nữ cần
dựa dẫm vào đàn ông.”
Người
hầu nhả khói, nhìn ánh hoàng hôn dần tối ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nói:”Cô biết
không, thật ra nguyên soái có thể tiêu diệt cả Tháp Nại mà không cần động đến
ai.”
“Cái
gì?” Hứa Mộ Triều không tin nổi.
Người
hầu gật đầu: “Theo tôi được biết, viện sinh học từ lâu đã nghiên cứu gien trong
cơ thể người hành tinh Sulfur, chế tạo ra virus có khả năng sát thương cực
mạnh.”
Hứa
Mộ Triều nhíu mày——virus? !
Người
hầu nhìn cô: “Chỉ cần virus được truyền vào một người Tháp Nại đang bị thương,
tất cả người có gien Tháp Nại đều bị lây nhiễm chết không toàn thây.” Anh ta
cười, “Nhưng mà cô vừa tới đế đô không lâu, Nguyên soái sẽ đã sai người thiêu
hủy toàn bộ tài liệu liên quan đến con {virus} này, không cho phép nhắc lại
nữa.”
Hứa
Mộ Triều chấn động.
Người
hầu mỉm cười dịu dàng, mang theo sự yêu chiều của người anh đối với em nhỏ, anh
ta nói với Mộ Triều: “Mộ Triều, nhất định phải bao dung với Nguyên soái một
chút. Bởi vì Nguyên soái đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Hứa
Mộ Triều từ từ đi xuống lầu.
Những
lời người hầu vừa nói…, giống như búa tạ đập vào ngực Hứa Mộ Triều.
Cô
biết trong lòng Cố Triệt có cô; cô cũng biết hai người đều yêu nhau say đắm
giống như duyên phận của họ do trời định sẵn. Thì ra từ sớm như thế, khi cô còn
là một mối uy hiếp, thế cục đại lục còn chưa rõ rõ. Người vốn lạnh lùng quả cảm
như anh, lại vì sự an nguy của một Hứa Mộ Triều nhỏ nhoi mà tiêu hủy loại virus
có giá trị lớn như vậy.
Đã
vậy còn tùy ý, ẩn nhẫn, mù quáng đến thế.
Mù
quáng đến nỗi khiến người ta đau lòng.
Cố
Triệt nói đúng, cô không hiểu, cô thật sự không hiểu hết tình yêu mà anh dành
cho cô.
Cô đi
từng bước về phía vườn hoa dưới lầu. Vườn hoa này có tên là Si viên,
Nguyên soái không rõ chuyện yêu đương, khi tình yêu khó lòng kìm nén sẽ giống
như cậu học sinh trung học ngây ngô dắt cô tới góc tối trong vườn hoa, ôm hôn
nhau, vô cùng thỏa mãn.
Cô
không bất ngờ lắm khi, thấy Cố Triệt đứng sừng sững đối diện mình bên cạnh hồ
nước trong suốt. Tròng mắt đen như lấp lánh sao, dịu dàng như vậy, chăm chú như
vậy . Có lẽ là vì mới lỡ lời, khuôn mặt anh hơi căng thẳng theo thói quen, lông
mày khẽ cau lại. Anh vẫn đứng đó, cũng không biết tiến lên an ủi cô gái mình
yêu.
Hứa
Mộ Triều từ từ đi tới, vươn hai cánh tay ra, ôm lấy vòng eo săn chắc của anh.
Anh không lên tiếng, nhưng cũng không nhịn được giơ tay lên, ôm cô vào
lòng.
Cô
tựa đầu lên ngực anh, khẽ nhắm mắt lại, giọng nói bất giác cũng trở nên dịu
dàng chưa từng có: “Anh Triệt, em thật sự . . . . . . rất thích anh.”
Thân
thể của anh cứng đờ, không nhúc nhích như pho tượng.
Anh
không trả lời, chỉ dùng cặp môi nóng rực, nhiệt tình đáp lại lời thổ lộ của cô.
Anh
ôm lấy cô nhẹ nhàng đặt cô lên cỏ. Hai tay anh giữ cô thật chặt, thân thể cao
lớn tràn đầy dục vọng chiếm hữu phủ lên người cô. Anh dùng môi mở nút quân
trang, men theo cần cổ trắng như tuyết hôn xuống dưới, mê mẩn đến gần như sùng
bái, hôn khắp thân thể mềm mại của Mộ Triều.
Song
khi anh nhận thấy dù nụ hôn này có sâu hơn nữa, cũng không cách nào biểu lộ
lòng mình. Gương mặt tuấn tú của anh hơi ửng hồng trong bóng đêm , lẳng lặng
dời đến bên tai cô.
Ngữ
điệu của anh tựa như ban bố thông cáo chiến tranh tới toàn bộ đại lục. Giọng
nói của anh bình tĩnh mà kiên định đến vậy.
“Hứa
Mộ Triều, anh yêu em.”
~~**Chính văn hoàn**