
ốt quá, anh Triệt.
Anh
Triệt.
Anh
Triệt!
Anh ở
trên cao chót vót, em đã từng cho rằng không thể với tới anh. Nhưng thì ra,
chúng ta lại cùng chung suy nghĩ.
Cô dựa
vào cửa, không biết đứng bao lâu. Cô cảm thấy vị trí mình đứng rất gần với anh,
như vậy thôi cũng đủ hạnh phúc ấm áp. Từ nay về sau, Hứa Mộ Triều vốn là một
vong hồn trăm năm trước, đã không còn một mình cô độc. Mà anh, người trước nay
luôn cô đơn tĩnh lặng cũng không còn tịch mịch nữa.
Như ma
xui quỷ khiến, đột nhiên cô cảm thấy rất muốn đẩy cửa ra, cảm thụ sự hiện hữu
của anh.
Hứa Mộ
Triều bĩnh tĩnh mở cửa.
"A..."
Ngoài cửa có một bóng người lẳng lặng đứng sừng sững, khiến cô hoảng hốt kêu
nhỏ ra tiếng.
Hành
lang mờ tối, quân trang xanh thẳm, bả vai rộng rãi, đôi mắt trong veo từ từ
ngẩng lên.
Anh vẫn
đứng ở ngoài cửa, không rời đi sao? Cứ lẳng lặng đứng đó, nhìn chăm chú vào
cánh cửa phòng đóng chặt?
Trái
tim Hứa Mộ Triều mềm đi.
Song,
điều anh nghĩ, lại là một chuyện khác.
Đôi môi
từ trước đến nay luôn luôn nghiêm túc khẽ mím, lại từ từ cong lên, lộ ra nụ
cười mỉm hiếm thấy. Gương mặt tuấn mỹ rực rỡ, tựa như vầng trăng sáng từ từ
dâng lên khỏi mặt biển, chấn động lòng người.
"Em
mở cửa rồi." Anh cất giọng khàn khàn nói ra sự thật, như tất cả những
chuyện phát sinh kế tiếp đều là trách nhiệm của cô. Anh đứng chống một tay trên
khung cửa, khiến cô không thể đóng cửa lại được. Thân thể cao lớn của anh,
trong nháy mắt đã bao phủ lấy cô.
"Em...
mở cửa..." Em chỉ muốn đứng trước cửa phòng anh, hồi tưởng lại tình cảm
của chúng ta mà thôi...
Anh nở
một nụ cười rạng rỡ trước nay chưa từng có, làm người ta hoa mắt mê mẩn. Anh
tiến lên một bước, cô phải lui lại phía sau. Anh trở tay, đóng cửa lại.
"Anh
còn tưởng rằng mình phải đứng cả đêm" Giọng nói của anh thoáng vẻ tự giễu.
Tựa như cảm thấy hành động đứng ngây ra trước cửa của mình hơi buồn cười.
Đôi mắt
anh còn trong trẻo bắt mắt hơn cả ánh trăng ngoài cửa sổ, khiến cô muốn lui về
sau. Cô biết anh muốn làm gì, chỉ có điều cô vẫn không ngăn được sự hỗn loạn
trào dâng trong lòng.
"Em
rót cho anh ly nước" Cô ngoảnh đầu nói với anh.
Cô mở
đèn, bưng ly nước nóng đến. Anh ngồi yên trên giường cô, đang quan sát tủ quần
áo của cô.
"Đều
là quần áo người hầu đưa đến sao?"
"Ừ"
"Rất
đẹp mắt."
"Thẩm
mỹ của anh ta rất khá."
Anh
nhận lấy ly nước, nhưng đặt xuống bên cạnh không uống. Hứa Mộ Triều đứng trước
mặt anh, hơi khó xử không biết phải làm sao. Ngồi chung với anh trên giường
cũng không phải, mà đứng thì càng quái lạ hơn.
Thấy cô
bối rối, anh bật cười. Nhẹ nhàng giơ tay lên bắt lấy cánh tay của cô, kéo cô
vào lòng.
Hứa Mộ
Triều ngồi trên đùi anh, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bỏng như lửa đốt. Một tay
anh quàng qua hông cô, một tay khác thì nắm chặt lấy tay cô.
"Ngay
cả chìa khóa cửa phòng kế bên, người hầu cũng không đưa cho anh." Anh cúi
đầu, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc dài của cô "Nếu như em không mở cửa, thì anh
cũng hết cách."
"Phì..."
Cô không nhịn được cười "Mới vừa rồi em chỉ định đi ra ngoài một
chút."
"Vậy
giờ thì sao?" Giọng nói của anh rất trầm thấp, vô cùng nguy hiểm.
Bây
giờ....
Cô
ngẩng đầu ngồi trong lòng anh, dùng ánh mắt dịu dàng bình tĩnh nhìn anh, không
nói gì.
Mà anh
thì chăm chú nhìn ngắm gương mặt cô, đôi mắt sáng trong như ngọc lấp lánh.
Mặt anh
từ từ đến gần, không để cô kịp nói tiếp đã phủ kín đôi môi cô.
Ánh
trăng an tĩnh, mỗi một hơi thở của anh đều vang dội bên tai Hứa Mộ Triều. Cả
hai đều mong đợi, đều ngây ngô giống nhau. Song, ngài nguyên soái không hổ là
nguyên soái, tuy hành động không quen, nhưng thái độ lại rất mạnh mẽ.
Hứa Mộ
Triều bị anh đặt lên giường, thân thể anh bao trùm lấy cô, một lần lại một lần
quyến luyến hôn cô. Cô cảm thấy nhất định môi mình sẽ sưng lên. Ngày mai sẽ bị
Tạ Mẫn Hoằng và người hầu cười trộm... nhưng vậy thì sao?
Mặc dù
lúc trước quan hệ giữa anh và cô chỉ vẻn vẹn dừng lại ở nụ hôn. Nhưng gương mặt
láng mịn, bờ vai mềm mại của cô im lặng hấp dẫn, cám dỗ môi anh vội vã lướt
đến. Hương vị những nơi đó còn ngọt ngào mềm mại hơn cả tưởng tượng, làm hơi
thở của anh từ từ dồn dập.
Nhưng
tay anh vẫn nắm chặt lấy tay cô, không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không
dám chạm vào những nơi khác. Chỉ có điều khi nụ hôn của anh lần lượt đi xuống,
chạm phải làn váy mềm mại của cô, anh ngước đôi mắt sâu thẳm lên, ánh mắt chàng
thiếu niên đã không còn trong trẻo nữa.
"Có
thể chứ?" Anh khẽ hỏi.
Cô
không đáp, hỏi ngược lại "Có thể.... cho em ở phía trên không? Có thể thử
cảm giác áp đảo ngài Nguyên soái thì em sống đời này cũng không uổng."
Vào
thời khắc này, cô lại không biết sống chết đùa giỡn, chỉ đổi được cái liếc mắt
từ trên cao của ngài nguyên soái.
Ngài
nguyên soái căn bản khinh thường việc trả lời những vấn đề hoang đường của cô.
Anh trực tiếp nhìn đến đường cong ẩn hiện trong bộ ngực nhấp nhô "Vậy coi
như em ngầm đồng ý."
Cả
khuôn mặt cô đỏ bừng, nhất thời quên mất câu hỏi của mình vẫn chưa nhận được
đáp án.
Lớp vải
hoàn mỹ, chặt chẽ