pacman, rainbows, and roller s
Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329784

Bình chọn: 8.5.00/10/978 lượt.

êu tôi, tôi chấp nhận mọi điều thiệt thòi.

-

Rajiva, chàng quên là em đến từ tương lai rồi ư? Tài liệu ghi chép về chàng

viết rằng: vợ chàng là công chúa Khâu Từ, tên gọi Akieyemoti. Em luôn cho

rằng mình không tồn tại trong lịch sử cuộc đời chàng, nhưng chàng thấy không,

em chính là cô công chúa Khâu Từ đó, em chính là Akieyemoti. Em vượt qua hàng

nghìn năm thời gian, gặp gỡ chàng, đem lòng yêu chàng, và rồi trở thành vợ

chàng, mọi sự đều đã được ông trời sắp bày. Bởi vậy, em không hề hối hận, cũng

không thấy mình thiệt thòi gì cả… Cách thời đại của chàng một nghìn năm sau, có

nhà sư Tsangyang Gyatso. Ngài là Đạt Lai Lạt Ma - một vị Phật sống, biểu tượng

tinh thần cao nhất của vương triều Tubo. Nhưng cũng giống như chàng, ngài sa

vào lưới tình, chẳng thể tự tại. Ngài vốn tài hoa, đã viết tặng người yêu Makye

Ame vô số bài thơ tình. Trong đó, có những câu thơ thế này:

Tự

thẹn đa tình đoạn kiếp tu

Nhập

thiền khôn xóa bóng hình xưa

Thế

gian ai vẹn đôi đường cả

Không

phụ Như Lai, không phụ nàng

Tiếc

thay, ngài đã không tìm ra được phương cách vẹn toàn, người yêu bị ép gả cho

người khác, còn ngài đã qua đời trên đường khi bị áp giải về kinh đô vương

triều nhà Thanh ở Trung Nguyên lúc tuổi đời mới ngoài đôi mươi.

Tôi

ngừng lại, để nỗi nghẹn ngào nguôi bớt, mỉm cười với chàng:

-

Nhưng chàng có thể. Chàng bằng lòng lấy em, em sẽ bằng lòng làm vợ người xuất

gia. Sau khi chết, hai ta sẽ cùng xuống địa ngục. Dù phải lên núi đao xuống

chảo dầu, chỉ cần có chàng ở bên, em sẽ không sợ hãi.

Chàng

xúc động, nhìn tôi trân trân:

-

Thế gian ai vẹn đôi đường cả. Không phụ Như Lai, không phụ nàng.

Chàng

cúi xuống tôi, bối rối: - Không phụ Như Lai, không phụ nàng. Ngải Tình, ta sẽ

làm được như vậy sao!

-

Được chứ! Chỉ cần chàng không bận lòng với những lời gièm pha của người đời nay

và những lời chỉ trích của người đời sau.

Chàng

tươi cười rạng rỡ:

-

Nếu hoàn thành được sứ mạng Phật tổ giao phó, lại được sống bên nàng, ta còn

mong cầu gì nữa.

Chàng

cúi xuống hôn tôi, miệng chàng vẫn còn đượm hương rượu nồng nồng, tôi ngất ngây

trong men say hạnh phúc bất tận. Nước mắt chàng thấm trên má tôi, hòa quyện

cùng nước mắt của tôi, vị mặn mòi theo nụ hôn thấm vào tim.

-

Mình ơi!

Chàng

khe khẽ gọi tôi, dịu dàng kéo tôi vào lòng. Tôi như thể một bản nguyên trần

trụi của loài người, phơi mình dưới ánh mặt trời, nhưng chẳng hề hổ thẹn. Phật

tổ ơi, con được tạo ra là vì chàng phải không?

-

Ngải Tình, lẽ ra khi nãy trong buổi lễ phải có người đại diện đứng ra tuyên bố

chúng ta thành vợ thành chồng. Nhưng vì tình thế lúc đó quá ư hỗn loạn, nên

nghi thức này đã bị bỏ qua. Đi nào!

Chàng dắt tay tôi đến trước bàn thờ Phật, thắp mấy nén nhang, giữ trong lòng

tay khép lại, thành tâm khấn vái:

-

Chúng ta cầu xin Phật tổ chứng giám. Tuy là con người hiện đại, tiếp thu nền

giáo dục duy vật, nhưng tôi vẫn chần chừ, do dự:

-

Rajiva, chàng… chàng không sợ Phật tổ trách tội sao?

Chàng

âu yếm nhìn tôi, khẽ lắc đầu:

-

Chúng ta đã trải bao gian khó mới được ở bên nhau, nàng không nghĩ, đó

chính là ý chỉ của Phật tổ ư? Phật tổ từ bi, Ngài không muốn hai ta phải đau

khổ thêm nữa.

Quay

về phía Đức Phật, chàng cất giọng nghiêm trang:

-

Xin Phật tổ chứng giám, kể từ hôm nay, Ngải Tình và Rajiva sẽ nên vợ nên chồng,

trọn đời bên nhau, mãi không xa lìa.

Chàng

chia nhang cho tôi, chúng tôi cùng nâng cao nhang hương quá đầu, cung kính vái

lạy ba lần, rồi cắm vào bát hương.

-

Rajiva…

Tôi

gắng nén lại nỗi xúc động chỉ trực trào ra thành nước mắt, hướng lên gương mặt

từ bi của Đức Phật. Giây

phút này, tôi ước gì Phật tổ ở trên cao đang hướng về chúng tôi, mỉm cười chúc

phúc cho chúng tôi.

Thắp hương xong, như

chợt nhớ ra điều gì, chàng hỏi tôi:

- Bức tranh vẽ cha mẹ

nàng đâu rồi, bức tranh mà nàng gọi là ảnh chụp ấy.

Tôi vẫn luôn giữ tấm

hình đó bên mình, tôi băn khoăn trao cho chàng. Chàng đón lấy, ngắm nghía một

lát, rồi đặt lên bàn thờ, cung kính vái lạy ba lần.

- Thưa cha thưa mẹ,

con xin cảm tạ cha mẹ đã sinh thành và dưỡng dục người vợ tuyệt vời của con. Vì

muốn ở lại bên con, nàng không thể trở về bên cạnh cha mẹ, để chăm sóc cha mẹ

và giữ trọn đạo hiếu, đó là lỗi của con. Xin cha mẹ yên lòng, con nguyện chăm

sóc cho vợ con suốt đời.

Không kìm nổi, tôi đã

bật khóc nức nở, dập đầu, lạy cha lạy mẹ ba lạy. Trước lúc vượt thời gian, tôi

rất ít khi nhắc đến dự án này với bố mẹ, phần vì sợ họ lo lắng, phần vì phải

đảm bảo tính chất bí mật của dự án, phần nữa là vì tôi luôn nghĩ rằng, đằng nào

mình cũng trở về. Nhưng giờ đây, tôi đã quyết tâm ở lại bên cạnh chàng. Xin bố

mẹ thứ tội, vì con gái đã tự ý kết hôn, và bố mẹ thậm chí không biết con rể.

Nhưng, con rất sung sướng, con chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này. Bố mẹ sẽ yên

lòng khi thấy con hạnh phúc, phải không? Xin bố mẹ tha tội cho con! Bố mẹ hãy

giữ gìn sức khỏe. Con xin lỗi…

Đã bái Phật, đã kính

cha mẹ, bây giờ đến chúng tôi. Tôi cúi xuống, buộc tà áo của tôi và của chàng

lại. Chàng ngạc nhiên dõi theo