
i lại mang theo con cái
đến khóc lóc, ý muốn nói mọi người đểu là đồng hương, không thể để bọn
họ rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, nhất định không được để phá sản, bán hết số tài sản cũ nát trong xưởng đi, chưa biết chừng cũng đủ để
trả nợ.
Đại Đổng trước giờ sống khép kín, tốt nghiệp xong lại làm việc trong môi trường cơ sở thực nghiệm đơn thuần, chưa từng gặp những
trận chiến như vậy. Vừa đồng tình lại vừa nhiệt huyết, cuối cùng bán hết chỗ bất động sản còn lại cùng cổ phần của mình, mới miễn cưỡng duy trì
được xưởng gang thép.
“Vậy sao anh không ở lại chăm chỉ kinh
doanh nhà xưởng lại đến đây làm gì?” Hồi lâu sau, Chu Lạc cuối cùng tìm
lại giọng nói của mình, hỏi nhỏ.
Xưởng vốn đã có đội ngũ quản lý. Sau khi giá than tăng, tiền vốn cũng tăng theo, vấn đề lớn nhất là
thiếu vốn lưu động, hơn nữa anh cũng không biết quản lý.” Đại Đổng đưa
mắt nhìn Chu Lạc, nói tiếp, “Mẹ anh sau khi biết tin dữ, bệnh xuất huyết não tái phát, vẫn chưa tỉnh, lần này anh đưa bà tới Bắc Kinh chữa trị”.
Trong một buổi tối, những chuyện trấn động mà Chu Lạc được nghe quá nhiều, cô gần như tê liệt với cảm giác kinh ngạc, nhưng vẫn lấy lại tinh thần,
hỏi anh: “Bác gái khi nằm viện có ai chăm sóc không?”.
Sau giây lát do dự, Đại Đổng nói thật: “Phan Lan đang ở đó”.
Thì ra là vậy, nếu không đưa mẹ đến Bắc Kinh chữa bệnh, có phải Đại Đổng
căn bản sẽ không tìm tới cô? Chu Lạc cảm thấy chua xót, họ vẫn là một
khối gắn kết thân thiết, còn cô, lượn qua lượn lại, dù thế nào cũng chỉ
lòng vòng ở bên ngoài thôi.
“Em sẽ thu dọn một phòng cho anh, tạm thời cứ ở lại đây đi.” Đương nhiên, nếu cô mất việc rồi, đơn vị tịch
thu nhà ở thì chỉ còn cách chuyển nhà đi, vì vậy mới nói là tạm thời,
nhưng Chu Lạc không muốn nói tới những xui xẻo mà cô gặp phải gần đây
khiến cậu thêm bận lòng.
Về phần Đại Đổng, dường như sau khi nói
ra tất cả mọi chuyện có vẻ thấy lòng nhẹ nhõm, nghe được câu nói của Chu Lạc, cậu thận trọng nở một nụ cười, “Cảm ơn em, có điều kiện anh sẽ
nhanh chóng chuyển đi”.
Chu Lạc cắn chặt môi lại, biết cậu hiểu nhầm ý mình, nhưng cũng không tiện giải thích, quay vào bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
:
Từ sau khi xảy ra sự cố, Chu Lạc rất lâu rồi chưa có đêm nào được ngủ yên
giấc, thậm chí, nhiều khi còn mất ngủ cả đêm. Đêm hôm đó, biết bao
chuyện chấn động, cứ ngỡ sẽ thức trắng cả đêm, nào ngờ, vừa lên giường,
quay qua quay lại vài cái đã chìm vào giấc ngủ say, thậm chí còn không
mơ mộng gì. Lúc tỉnh dậy, nhìn đồng hồ đã gần mười giờ, lờ mờ nhớ ra hôm nay vẫn là ngày nghỉ, cũng không vội rời giường, muốn nằm thêm một lát, nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng, liền vùng dậy, chuyện cũ tối qua
lại ùa về, mới nhớ ra trong nhà này, ngoài cô ra vẫn còn một người nữa.
Vội vã mở cửa phòng, thấy Đại Đổng đã chuẩn bị chỉnh tề chuẩn bị đi ra
ngoài, cô ngây người trong giây lát, cũng không biết nên dùng từ gì để
hình dung về mối quan hệ của họ. Mới sáng tỉnh dậy đã giáp mặt, thật
ngượng ngùng biết bao.
Đại Đổng nở nụ cười thật tươi, “Bữa sáng ở trong nồi, đun lại cho nóng rồi ăn nhé, anh phải tới bệnh viện đây”.
Dừng lại một chút, cậu nói tiếp, “Mặc ấm thêm một chút, cẩn thận kẻo bị
lạnh đấy”.
Chu Lạc cúi xuống nhìn chiếc váy ngủ để lộ bắp chân
trần không mang tất, khuôn mặt ửng đỏ, ngay sau đó liền trấn tĩnh tinh
thần, gọi giật lại: “Anh đợi một lát”. Nói rồi chạy vào phòng và nhanh
chóng trở ra, đưa thẻ tín dụng trên tay về phía cậu, “Anh cầm lấy cái
này dùng tạm đi, mật mã là xxxxxx”. Cô tin là việc nhớ sáu con số đó đối với cậu không phải chuyện khó.
Đại Đổng cầm tấm thẻ, đôi mắt
sáng lấp lánh có chút cảm động, “Cảm ơn em”. Sau đó lại tự chế giễu bản
thân mình: “Lần đầu tiên tiêu tiền của phụ nữ, cảm thấy không quen lắm”.
Chu Lạc thầm nghĩ, với tướng mạo điển trai của cậu, muốn lấy tiền của phụ
nữ đâu có khó gì. Đương nhiên những lời này không dám nói ra. Vốn định
hỏi thăm mẹ cậu hiện nằm ở viện nào, có cần giúp đõ gì không, nhưng chợt nhớ ra có Phan Lan ở đó thì lại thôi, chỉ nói: “Anh cũng quen cậu của
em, nếu cần giúp đỡ thì cứ nói”. Sau đó mới nghĩ ra cậu đã bán hết nhà
cửa, xe chắc cũng không còn giữ được nữa, liền đưa chìa khóa xe cho cậu.
Đại Đổng nhìn chiếc chía khóa trong tay, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên: “Em thử
nói xem anh chẳng còn gì để báo đáp em, ngoài tấm thân nảy, nhỉ?”.
Chu Lạc lại càng bối rối, bạo gan hơn, hét lên: “Ai thèm anh chứ!”. Một
chân đá cậu ra khỏi cửa, sau đó tựa lưng vào cánh cửa đóng chặt, trấn
tĩnh lại trái tim đang loạn nhịp.
Chu Lạc, mi cũng xuất sắc đấy
nhỉ! Trên đời nay nhiều đàn ông như thế, đàn ông đẹp cũng đâu có thiếu,
sau này còn sống chung với nhau, nếu cứ “say nắng” như vậy sẽ bị người
ta chê cười mất! Mi đã chủ động thổ lộ, chủ động cầu hôn, người ta thì
chỉ chủ động ly hôn, cho dù có nguyên nhân nhưng mi cũng chính là kẻ bị
đá bỏ, nếu cứ bám lấy người ta sẽ bị cọi là mặt dày không biết xấu hổ.
Huống hồ người ta còn có cô bạn thanh mai trúc mã, hoạn nạn có nhau đang hầu hạ mẹ già kia kìa, nếu mi vẫn còn ý nghĩ quỷ quái gì nữa thì ta sẽ
co