XtGem Forum catalog
Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322080

Bình chọn: 7.00/10/208 lượt.

ắt đầu trở nên hưng phấn, chân nhỏ càng hăng hái vung vẩy.

“Mẹ, mẹ, nhanh lên…”

Ngón tay béo mập của Duệ Duệ chỉ về một cái quầy cách đó không xa, bé muốn Hạ An Nhiên đẩy xe đến đó.

Hạ An Nhiên mặc kệ bé, vẫn dừng lại ở quầy hoa quả.

“Con muốn khoai tây chiên, khoai tây chiên…”

Duệ Duệ thấy mẹ không nhúc nhích, giọng nói cố tỏ ra đáng thương, sau đó quay đầu nhìn Tô Mộc Thần.

“Baba…”

Giọng nói mềm nhũn mang theo nịnh nọt, tiểu quỷ này rất giảo hoạt, biết mẹ sẽ không chiều bé, nên chỉ còn cách quay sang cầu cứu ba.

Ở cái tuổi này của bé, khoai tây chiên và những thứ đồ ăn nhanh khác có sức mê hoặc khó cưỡng lại được.

Tô Mộc Thần vừa nghe thấy giọng điệu nịnh nọt đáng thương của Duệ Duệ liền vui vẻ đẩy xe đi về phía khu đồ ăn vặt.

“Con muốn cái này, cái này nữa,…”

Duệ Duệ cực kì vui vẻ, không ngừng la hét những thứ bé muốn, Tô Mộc Thần

không hề cự tuyệt, ngón tay bé chỉ cái nào, anh lập tức lấy cái đấy.

“Tô Mộc Thần!”

Đợi đến khi Hạ An Nhiên chọn xong hoa quả, đã thấy một lớn một nhỏ càn quét được đầy một xe đồ ăn vặt, vậy mà vẻ mặt còn chưa thỏa mãn nữa.

Hạ An Nhiên nhìn hai ba con, Duệ Duệ bị mẹ nhìn liền ngoan ngoãn không rên một tiếng, đầu nhỏ cúi xuống, nhưng thỉnh thoảng đôi mắt to tròn vẫn

lén lút nhìn biểu hiện của mẹ.

“Đây không phải đều là những thứ Duệ Duệ muốn sao…”

Tô Mộc Thần vẫn không hề hối cải.

“Nó muốn cái gì anh liền cho nó cái đó, anh cũng không thèm quan tâm xem những thứ đó có dinh dưỡng hay không!”

Hạ An Nhiên tức giận, sau đó lấy hết đồ ăn vặt trong xe ra để trở lại chỗ cũ.

“Mẹ…”

Duệ Duệ nhìn đống đồ ăn vặt thoáng cái đã bị vứt trở lại, giọng nói ngập tràn bi thương.

“Không cho phép con ăn nhiều như vậy, sau này mẹ sẽ không mang con đến siêu thị nữa.”

Hạ An Nhiên hù dọa Duệ Duệ, thói quen ăn những thứ linh tinh bậy bạ này

phải bỏ, không được nghĩ đồ ăn vặt tiện lợi…thực ra mấy loại thức ăn

nhanh này không hề có chút dinh dưỡng nào, cũng không tốt cho sự phát

triển của trẻ con.

Duệ Duệ bĩu môi, lặng lẽ liếc nhìn Tô Mộc Thần, ý muốn ba kháng nghị với

mẹ. Tiếc rằng cuối cùng Tô Mộc Thần chỉ đưa tay sờ sờ đầu an ủi bé, dùng ánh mắt im lặng nói ‘Mẹ con quá hung dữ, ba cũng bó tay.’

Đương nhiên Hạ An Nhiên cũng không bỏ lại tất cả đống đồ ăn vặt đó, chỉ sợ cô làm như vậy Duệ Duệ nhất định sẽ khóc cho cô xem, cho nên vẫn để lại

hai ba túi khoai tây chiên.

“Cho con, cho con…”

Duệ Duệ nhìn thấy mấy túi khoai chiên kia liền lên tiếng đòi.

Tô Mộc Thần ngó trộm Hạ An Nhiên, thấy cô không có ý phản đối liền lấy một túi đưa cho Duệ Duệ.

“Sau khi ăn tối xong mới được ăn.”

Hạ An Nhiên nhẹ giọng nhắc nhở, bây giờ mà cho bé ăn cái này, chắc chắn tối sẽ không ăn được cơm nữa.

“Vâng…”

Duệ Duệ ôm túi khoai tây chiên, trả lời.

Hạ An Nhiên lườm Tô Mộc Thần một cái, sau đó đi về phía khu hải sản tươi sống.

Tô Mộc Thần sờ sờ mũi, nghĩ bụng chẳng nhẽ tất cả đều tại anh sao? Anh vô tội mà!

Đương nhiên Tô Mộc Thần chỉ nghĩ trong bụng, nào dám nói ra. Anh khẽ nhéo mũi của Duệ Duệ một cái rồi đẩy xe đuổi theo.

Mùi ở khu hải sản tươi sống này thật đúng là không dám khen tặng, nhất là mấy quầy cá tươi, tanh không chịu được.

Tô Mộc Thần vừa bước vào khu này liền cảm thấy không chịu nổi, nhịn không được nhíu mày.

“Thực ra đồ ăn ở bên ngoài cũng rất tốt…”

Tô Mộc Thần nói với Hạ An Nhiên.

Anh là điển hình của quân tử tránh xa phòng bếp, anh có thể cầm chổi quét

nhà nhưng tuyệt đối không thể cầm dao làm cá được, nghĩ thôi đã thấy

nhức đầu.

“Cá bên ngoài nhiều phụ gia…”

Hạ An Nhiên bác bỏ ý kiến của Tô Mộc Thần, nhìn anh cau mày đứng sau lưng mình, khóe miệng nhếch lên.

“Đã nói với anh đừng đi theo cơ mà. Khó chịu rồi chứ gì.”

Đúng là thích tự ngược mà, rõ ràng không thích lại khăng khăng muốn đi theo.

“Ai nói thế.”

Tô Mộc Thần nhìn nhân viên khu hải sản nói.

“Cá sạo là loại cá nước ngọt vô cùng ngon, thịt cá thơm ngon, bất kể là hấp hay kho đều là tuyệt hảo.”

Nhân viên bắt một con cá sạo bỏ lên cân, sau đó thuần thục đánh vẩy, móc mang, cắt khúc rồi bỏ vào túi đưa cho họ.

Tô Mộc Thần một tay nhận lấy túi cá, một tay đẩy hàng trong xe gọn vào một chỗ rồi bỏ cá vào đó.

“Anh tự cầm về mà làm.”

Hạ An Nhiên nhắc nhở, ý là cô không có ý định để anh về phòng trọ cùng cô, cũng không có ý định vào bếp nấu cá cho anh.

“Anh muốn đưa hai mẹ con về mà? Chỉ là làm một con cá thôi, em không nhỏ mọn như vậy chứ?” Tô Mộc Thần khẽ cười, “Hơn nữa, Duệ Duệ cũng thích ăn cá, phải không?”

Tô Mộc Thần chuyển ánh mắt tới Duệ Duệ, nhanh chóng nhận được cái gật đầu nhiệt tình của bé, hai ba con hợp tác thành

công.

“Tô Mộc Thần, tôi không là gì của anh…”

Hạ An Nhiên kháng nghị, anh có thể vô sỉ hơn nữa được không?

“Có một số việc, không cần phải nhiều lời. Anh đã thể hiện rất rõ ràng rồi, không phải sao?”

Tô Mộc Thần nhìn cô, những gi cần nói cũng đã nói rồi, chỉ là cô vẫn không tin mà thôi.

Anh định nói thêm nữa, nhưng thấy Hạ An Nhiên đang nhìn về một hướng khác, nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của cô.

Thì ra là tay cảnh sát họ Thẩm, lúc này anh ta mặc bộ quần áo ở nhà, nhìn vô cùng