
đắc dĩ kêu, ngăn mẹ lại nói đâu đâu.
“Bác gái, xin chào ạ!” Ta khom người chào hỏi.
Bác gái bất mãn bĩu môi, oán giận nói:“Tiểu Woo từ khi đi lên Seoul,
càng ngày càng không đáng yêu, thực làm cho người ta thương tâm a!”
“Khụ”
“Khụ” Cơ hồ đồng thời hai tiếng ho khan phát ra từ Shin Woo cùng ông
nội hắn, nhìn thấy thần sắc trong mắt cảnh cáo bác gái không thể tiếp
tục trêu đùa, ta hiểu rõ gợi lên khóe môi.
Bác gái lôi kéo tay của ta, cười mở miệng nói:“Lưu lại ăn cơm đi!”
“Dạ thưa bác!”
Vốn nghĩ rằng là bác gái xuống bếp, không nghĩ tới lại là Shin Woo một người bận việc.
Mà bác gái lại lôi kéo ta đi vào trong phòng, kể lại những chuyện xưa của Kang Shin Woo không phải người nào cũng biết này……
Đang cầm lễ vật bác gái đưa qua, theo bên người Shin Woo đi tới, nhìn bóng dáng xinh đẹp cùng sườn mặt của hắn, đột nhiên lòng chua xót muốn
rơi lệ……
Vì cảm giác giấu kín trong lòng bây giờ bỗng chốc nảy lên tràn đầy
trước mắt, nam nhân trước mắt này, rốt cuộc trả giá bao nhiêu gian khổ……
Xuất thân ở trong gia đình truyền thống nghề y, là người thừa kế duy
nhất, lưng đeo biết bao nhiêu áp lực, nhưng vì ước mơ phải rời xa nơi
chôn rau cắt rốn cần bao nhiêu dũng khí, tài năng ở Seoul, ở trong làng
giải trí này.
Người trước mắt, từng bởi trên phương diện luyến ái thất bại, ở đây
để lại sau lưng tựa như nhìn chuyện tình yêu đơn giản khi xưa, ẩn giấu
nỗi đau xót của chàng trai trẻ như thế nào đây chứ.
Một vùng núi nhỏ, đứa nhỏ một mình đi vào thành phố đều là dốc sức
làm ăn, kia phần sợ hãi cùng tự ti ở phần tình yêu kia biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, mà ở trong vòng cuộc sống giải trí này người nào cũng sẽ
không thổ lộ tâm sự cùng bất kì ai, thiếu niên càng trở nên thêm thâm
trầm, càng thêm bảo hộ bản thân mình, ở trước mắt hắn nhìn như người vô
hại tươi cười ôn hòa thế nhưng sau lưng, lại đem tâm sự của mình khóa
dưới đáy lòng cô đơn tịch mịch.
Nhưng mà thế gian cô đơn, khổ sở không chỉ một mình hắn, ta có thể
nhìn thấy hắn cô đơn, hắn lại vì cái gì không thể nhìn đến tịch mịch của ta đâu!
Khi thấy Mi Nam ở trên đường Minh động chạy vội đi, khi mà từng bước một rớt ra khoảng cách, hắn bi ai, ta nhìn thấy.
Vì cái gì hắn cam nguyện ở một bên lẳng lặng nhìn cô ấy vì người khác vui sướng, vì người khác khổ sở, vì người khác khóc…… Mà ta, lại muốn
lặp lại con đường mà hắn đi qua……
Hắn đối với cô ấy mối tình thắm thiết, không phải sao?
Hắn vì cô ấy bện tình yêu chuyện xưa ngậm từng tiếng cơ hồ là vĩnh viễn……
Không, cô ấy cũng chưa từng thuộc về hắn, vô luận vĩnh viễn như thế
nào đi chăng nữa, đều chẳng qua hắn một người trong đoạn tình yêu này,
cùng cô ấy không quan hệ……
Như vậy, ta đâu……
“Shin Woo!” Nhìn nam nhân trước mắt, ta lần đầu tiên, ngay cả tên họ đều mang ra gọi hắn.
Shin Woo như trước ôn hòa cười, quay sang tò mò nhìn ta.
Không tự giác vươn tay, bị ta nắm lấy, hít một hơi thật sâu, cầm lễ vật trong tay đưa trả qua.
“Thực xin lỗi, Shin Woo!”
Shin Woo thu lại ý cười, cô đơn nhìn lễ vật trong tay, bả vai hơi hơi rung động.
“Tôi biết, anh thích…… Anh là yêu Mi Nam……” Ta nhẹ nhàng nâng mắt,
nhìn nam nhân trước mắt chôn ở đáy lòng,“Chuyện tình từng lo lắng, rốt
cuộc vẫn là đã xảy ra……”
Tay nắm lấy quyền đầu nắm chặt của hắn, dùng sức mở ra, đem lễ vật
nhét vào trong tay hắn,“Phần lễ vật này, phần thâm ý này, làm sao tôi có thể ‘yên tâm thoải mái ‘ mà nhận.”
Ta xoay người đi, Shin Woo đột nhiên bắt lấy cánh tay của ta, cau mày, gian nan há miệng thở dốc……
Ta dùng sức giãy gông cùm xiềng xích của Shin Woo, lui ra phía sau từng bước nhìn hắn liếc mắt một cái, xoay người rời đi……
Hơi nước ở trong hốc mắt tùy ý rơi,‘Shin Woo, anh cũng không hiểu được, tôi muốn chính là lời nói thừa nhận của anh!’
Ta lau nước mắt, kiên định nhìn trước mặt, đèn đường mờ nhạt lơ lỏng
chiếu xuống, tuy rằng trông mong, lại vẫn như kết cục đã định từ trước!
Nếu lúc này ta quay đầu lại, sẽ nhìn thấy: Shin Woo suy sụp ngồi ở
trên đường, run run ôm lễ vật trong lòng, đôi đồng tử vốn dĩ lóe sáng,
lúc này đã trống rỗng đầy hơi nước……
Đáng tiếc, ta cũng không có quay đầu……
———— thời không phân cách tuyến ——————–
Jeremy cao hứng phấn chấn đi vào cao ốc phát thanh, đối với người con gái phụ trách ngọt ngào này làm nũng:“Chị à, tần số nơi này, Phủ Sơn có thể nhận được sao?”
Cô gái sủng nịch xoa mái tóc vàng Jeremy, đáp:“Có thể a! Jeremy có chuyện gì sao?”
Jeremy nghe được trả lời, nhãn tình sáng lên, khẩn cầu nói:“Em có thể cùng chị cùng nhau làm tiết mục sao? Có một người rất quan trọng với em đang ở Phủ Sơn, em nghĩ muốn cho cô ấy một kinh hỉ!”
Cô gái thật cao hứng đáp ứng rồi đi xuống dưới, Jeremy nhàm chán ngồi ở phòng làm việc lên mạng.
Đang xem tiểu thuyết sáng tác trên mạng ở đam mỹ, ảo tưởng ác liệt.
Đột nhiên nhìn thấy tin tức anh Tae Kyung ở sân bay, Jeremy kinh ngạc giương miệng thế nhưng kinh ngạc nhanh chóng được thay bằng phẫn nộ.
Bất chấp chuyện làm tiết mục, Jeremy cưỡi máy xe đi vào công ty.
Nghe được thanh âm vui sướng của Mã Thất:“Không nghĩ tới người Mi Nam thích khôn