
rồi". Những ngón tay thon dài của anh ta len vào tóc cô, đỡ sau gáy cô, sau đó dùng môi chặn câu nói tiếp theo của cô.
Năm ngày không gặp, nhớ nhau quặn lòng.
Nụ hôn của anh ta vội vàng mà gấp gáp hơn lần trước, bàn tay ôm eo cô nóng bỏng như bàn là.
Tay cô dán trước ngực anh ta, môi nhẹ nhàng tách ra, anh ta lập tức len vào. Cô bị anh ta đè vào góc tường chật hẹp, đón nhận thế công chậm rãi của anh ta. Từ đầu đến cuối hai người đều không nhắm mắt lại mà mở mắt nhìn nhau. Dường như cô nhìn thấy một ngọn lửa xuất hiện giữa mặt hồ xanh lam, sau đó nhanh chóng lan ra khắp mặt hồ, dường như muốn đốt cháy tất cả.
"Khụ khụ".
Đúng thời điểm mấu chốt, một tiếng ho khan vang lên sau lưng.
Bối Nhĩ Đóa giật nảy, bàn tay dán trước ngực Diệp Trữ Vi đẩy mạnh ra.
Diệp Trữ Vi đứng vững lại, thản nhiên quay ra nhìn Úc Thăng đứng cách đó hai bước.
"Hình như tôi vào không đúng lúc". Một chiếc áo khoác mỏng vắt trên cánh tay Úc Thăng, tư thế lịch lãm, nụ cười mê người: "Hai người đang tập luyện để chuẩn bị cho việc ghi hình sắp tới à?"
Bối Nhĩ Đóa xấu hổ tránh ánh mắt của Úc Thăng, coi như không nghe thấy câu hỏi của anh ta.
"Tốt lắm". Úc Thăng ngẫm nghĩ nhìn bọn họ: "Theo quan sát của tôi thì hai người diễn rất nhập tâm".
"Còn có chuyện gì không?" Diệp Trữ Vi hoàn toàn không hề khó xử, nói rất tự nhiên: "Nếu không có thì anh có thể ra ngoài trước, chúng tôi cần tiếp tục".
Bối Nhĩ Đóa: "..."
"A". Úc Thăng nhíu mày: "Vậy tôi ra ngoài uống một cốc nước dưa hấu".
Úc Thăng ung dung bước ra cửa, mở cửa đi ra ngoài.
"Bị sếp Úc nhìn thấy rồi". Bối Nhĩ Đóa nhỏ giọng nói.
"Mặc kệ, không có vấn đề gì". Anh ta nói xong lại cúi đầu định hôn cô tiếp.
Cô lập tức đưa tay ngăn cản môi anh ta.
"Sao thế?"
"Em sợ sẽ còn có người đi vào". Cô nói: "Cho nên tạm thời dừng lại ở đây".
"Dừng lại ở đây? Em cho rằng anh là người dễ thỏa mãn như vậy à?"
Cô thu tay lại, suy nghĩ một lát rồi kiễng chân lên, vừa đủ chạm tới khuôn mặt anh ta đang cúi xuống, đặt một nụ hôn lên đó rất nhanh: "Thế là được rồi.
Đừng quên anh còn chưa chính thức được tuyển dụng, đừng làm quá mức".
Anh ta miễn cưỡng dừng lại, thầm nghĩ không vội, đằng nào lát nữa cũng còn nhiệm vụ ghi hình, lúc đó cô sẽ không thể từ chối được.
##########
Lời tác giả: Hai người đã khởi động trạng thái sến súa. Nhĩ Đóa, cứ yên tâm lao vào vòng tay đen tối đó đi.
Ghi hình là một việc rất phức tạp, thông thường sẽ có một bàn tay điều khiển sau màn, khụ khụ. Từng cơn gió thổi tới, âm thanh lá cây xào xạc cùng với hoa sen nhẹ nhàng lắc lư, dòng nước dọc theo bức tường bên ngoài quanh co chảy xuống mặt đá thạch anh, hương thơm ngất trời.
Dưới bầu trời quang đãng của mùa hè, Diệp Trữ Vi ngồi đối diện Bối Nhĩ Đóa trên sàn gỗ ăn dưa hấu.
Cô vốn định giả vờ duyên dáng khi ăn, nhưng tiếc là trái dưa hấu mát ngọt đã khiến cho cô ăn liền hai miếng, còn đang tính lấy đến miếng thứ ba thì Diệp Trữ Vi cầm miếng dưa hấu trong tay đưa sang: "Ăn của anh đi."
Bối Nhĩ Đóa chưa kịp phản ứng đã thấy dưa hấu đặt thêm trong mâm, phơi nắng nhiều nên khi nhìn miếng dưa hấu trong tay cô cảm giác như mình vừa lấy lại sức sống.
Khi cô ăn miếng dưa hấu của anh ta đưa qua, không nghĩ rằng nước dưa hấu lại dính trên cẳng chân mình, sau đó lại được anh ta lấy tay xoa giúp.
Nhiếp ảnh gia gần đó vô tình chụp được khung cảnh lãng mạn của bọn họ.
Mọi người chung quanh còn có Úc Thăng và Đường Lật khi nhìn thấy hình ảnh này vô cùng thích thú.
Ngoài dưa hấu, ê-kíp thực hiện còn chuẩn bị cả nho tươi, hoàn toàn ngoài dự đoán của Bối Nhĩ Đóa, cô thích ăn nhất là loại quả này, không chút do dự cầm lấy một quả.
"Hai người có thể tiếp tục thân mật." Biên đạo cầm quạt trong tay đứng ở một bên chỉ đạo.
Bối Nhĩ Đóa lột bỏ vỏ nho, đưa tới bên môi Diệp Trữ Vi, tự mình đút cho anh ta.
Diệp Trữ Vi không nghĩ cô lại chủ động như thế, đôi mắt anh ta trở nên gợn sóng, ngón tay tinh tế trắng nõn hòa cùng trái nho xanh biếc đang kề ngay miệng anh ta. Chậm rãi ăn xong trái nho Bối Nhĩ Đóa đưa tới, miệng anh ta cũng không tránh được miễn chạm nhẹ vào ngón tay cô.
Bối Nhĩ Đóa thu tay, trái tim cô lại lỡ một nhịp, anh ta há miệng hơi to, thành thử mút phải tay cô.
"Đến phiên anh." Anh ta chọn một quả nho, tốt bụng đưa tới miệng cô, biểu tình giống như đang đút cho một con chuột nhỏ trong phòng thí nghiệm.
Hành động thân mật cứ như vậy tiếp diễn, trong đám người liền truyền đến tiếng cười, phân tán lực chú ý của Bối Nhĩ Đóa.
"Không cần để ý tới bọn họ." Anh ta nói, "Tập trung cao độ khi ở bên anh là được."
Nói xong, tay anh ta tự nhiên đặt lên đầu gối cô, động thái đơn giản nhưng lại khiến cho cô trở nên căng thẳng.
. . . . . .
Sau đó, theo yêu cầu của đạo diễn Bối Nhĩ Đóa phải nằm xuống, đầu cô đặt trên đùi của Diệp Trữ Vi, ngẩng đầu nhìn xuyên qua các tán lá, Diệp Trữ Vi cầm một quyển sách, giả vờ nhàn nhã xem.
Bối N