
uyết định tặng thêm cho anh một đề nghị hay.
"Phụ nữ. . . . . . Đều rất mềm lòng." Thư ký rũ mắt xuống, coi như vào lúc
này, cũng không dám quá vượt khuôn phép: "Anh có thể tâm sự với cô ấy
nhiều hơn, thậm chí là yếu thế hơn cô ấy, tôi nghĩ cô ấy sẽ hiểu."
Lúc này Lương Tĩnh Hanh mới phát hiện, thư ký tốt của anh đang cố gắng giúp anh giải quyết "Tình hình" vấn đề. Xem ra, thái độ thất thường của anh
đến cả thư ký cũng không thể chịu nổi.
"Nhưng bất luận anh có đi
hay không, tôi cũng phải nhắc nhở anh, trước mắt bước này rất quan
trọng, quyết định tương lai, anh cần phải xác định tình cảm của mình,
mới không làm tổn thương lẫn nhau." Thư ký lấy lập trường của một người
phụ nữ cho anh một lời khuyên.
Dù sao, cô thật muốn giải quyết sự hỗn loạn mấy ngày nay. Nếu như Lương Tĩnh Hanh không khôi phục lại bình thường, cô làm thư ký cũng sẽ không xong, lau không xong cái rắm. . . . . . Ách! Không phải, cô chỉ cảm thấy lượng công việc mấy ngày qua quá
nhiều.
Vì tương lại của mình mà suy nghĩ, cô cần phải thay mặt
ông chủ dẹp xong 'nội loạn', cô mới có sống dễ chịu. Nhìn thẳng vào ánh mắt chân thành của thư ký, anh đại khái biết cô muốn ám chỉ điều gì.
"Được, cám ơn." Lương Tĩnh Hanh đối với nàng khẽ gật đầu: "Sau khi chuyện thành công, nhắc nhở tôi tăng lương cho cô."
Đôi môi đỏ mọng của thư ký khẽ nâng lên, gánh nặng trong lòng cũng có thể
buông xuống: "Vậy tôi đi ra ngoài trước." Thư ký mĩm cười lui ra ngoài,
cô biết nước cờ này cô đã đi đúng.
Văn phòng Lương Tĩnh Hanh khôi phục lại yên tĩnh, nghĩ đến lời thư ký đã nói, lúc này mới anh ý thức
được, sau buổi tối cùng cô thân mật, anh cũng chưa nói với cô một câu
nào về tâm ý của mình. Khi đó, tâm tình của anh bởi vì vô cùng nghiêm
túc, không dám gánh nặng, sợ làm cho cô thất vọng, cho nên những lời yêu thương đều bị anh đè nén trong lòng.
Có phải không bởi vì chuyện này, cô mới đau lòng rời đi? Bởi vì anh không dám gánh vác phần tình
cảm này, không dám để cho cô biết, thật ra anh đã giao ra trái tim mình? Hắn ngón tay dài vuốt vuốt giữa hai hàng lông mày, nghiêm túc tự hỏi
cái vấn đề này. Nếu như nói, không phải là bởi vì cô lâm trận bỏ chạy,
có lẽ cả đời anh cũng không muốn đối mặt với chuyện này.
Nhưng
trải qua những ngày bị hành hạ, anh nhận ra, thay vì ở nơi này mỗi ngày
đều nhớ đến cô anh lựa chọn đươc mỗi ngày bên cạnh cô. Anh nhìn chằm
chằm bản thiết kế Dương tư Dục vẻ xong, nhìn đến nỗi ngay cả trước mắt
đều mơ hồ. Chỉ chốc lát sau, anh chậm chạp đứng lên, kiên định đi ra
ngoài cửa, trong lòng quyết định. Anh phải đem tư Dục về lại bên cạnh
mình, dù phải dùng cả đời để chứng minh, anh cũng sẽ để cho cô biết, để
cho cô hiểu, đời này trừ cô, ai anh cũng không cần.
Anh biết nhờ
có những lời khuyên chân thành của thư kỳ mà anh mới hiểu được lòng
mình, nếu như thật có thể đem Dương Tư Dục trở về, công lao của thư ký
là lớn nhất. Anh sẽ thêm tiền thưởng cuối năm cho cô, sẽ cho cô một đại
hồng bao, còn có mời cô ấy làm người chứng hôn cho mình. . . . . .
Cái ý niệm này vừa ra, đầu tiên Lương Tĩnh Hanh hơi sững sờ, rồi lại thản nhiên cười.
Kết hôn.
Bản lĩnh Dương tư Dục này thật là lớn. Bị cô một kích như vậy, thậm chí
ngay cả suy nghĩ muốn kết hôn cũng xuất hiện. Chuyện này cũng chưa chúng minh được anh đối với cô là thật lòng sao, động tình sao? Gặp gỡ Tư
Dục, anh hiểu được cái gì là lùi bước, cái gì gọi là thỏa hiệp, cái gì
gọi là nhân nhượng. Chỉ cần có thể đem cô trở lại, anh nguyện ý vì cô
thay đổi mình. Nếu như có thể làm cho cô vui vẻ, nếu như có thể làm cho
cô không còn thở dài, anh nguyện ý bỏ ra tất cả, bao gồm tự do của anh,
bao gồm tim của anh.
Đó là những cảm giác anh chưa từng có. Giao
ra trái tim mình, nhưng anh không cảm thấy lo sợ không yên tâm, ngược
lại tim tràn đầy thỏa mãn cùng cảm động.
Tư Dục à Tư Dục, trở lại, mau trở lại bên cạnh anh, anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ em.
Nam Đài Loan - Khẩn Đinh, dưới cái nóng bức Dương Tư Dục đi trên bờ cát,
ánh nắng ấm áp chiếu khắp người cô, nhưng cô lại không cảm thấy vui vẻ,
ngược lại bởi vì chỉ có một mình trên bãi biển náo nhiệt, cô càng cảm
thấy tĩnh mịch hơn.
Cô mặc quần cụt, chân trần dẫm lên cát, cát
trắng mềm mại từ ngón tay lẻn qua, cô nên thư giản thoải mái hưởng thụ
cuộc sống nhưng hiện tại cô không có nổi một chút thoải mái nào. Cô
không ngừng nghĩ lại những gì thư ký nói với mình -- những chuyện đó
chưa bao giờ xảy ra với một Lương Tĩnh Hanh mà cô quen biết. Cái xác
không hồn biết đi ở trong công ty? Lại tức giận với những yêu cầu của
khách hàng? Nghĩ như thế nào, cô cũng không thể tưởng tượng nổi, một
chút ít cũng không giống là chuyện do anh làm ra.
Hắn luôn rất
vững vàng, trầm ổn xử lý tất cả chuyện, thong dong giống như trời sập
cũng không sợ. . . . . . Một người như vậy, làm sao có thể có những phản ứng thất thường? Vì cô? Thư ký nói, anh thất thường đều là bởi vì cô.
Cái cách nói này, thật sự làm cho cô không thể chấp nhận được. Cô lấy
đâu ra bản lãnh lớn như vậy để cô ấy nghĩ rằng tất cả thái độ của anh
đều là vì