
iết tốt xấu như thế nào, chủ động ngã vào lòng của đại ma đầu Mặc Yểm. Nhưng chỉ vì một con hồ ly tinh thấp kém mà Mặc Yểm đối xử không chút dung tình với nữ nhi của ông, nên không trách nữ nhi của mình cảm thấy thiệt thòi, tức giận.
Minh Ất chân nhân hiển nhiên không chú trọng đến khúc mắc gian tình giữa Quỳnh Nguyệt tiên tử và Mặc Yểm, mà chỉ tế nhị hỏi về mối quan hệ của Mặc Yểm và bạch hồ kia.
Thiên đế nhớ lại gần đây có nghe thấy một vài tiên nhân đề cập đến Mặc Yểm nuôi một con bạch hồ bên mình, còn hết sức nuông chiều, yêu quý bạch hồ, bây giờ nghe Vân nhi nói, trong lòng thầm nghĩ : « Xem ra con bạch hồ cũng chỉ ở bên cạnh Mặc Yểm có một thời gian ngắn, đây cũng không phải là chuyện gì to tát. So với sự việc ở Địa phủ thì việc này hoàn toàn không đáng để lưu tâm »
Minh Ất chân nhân hỏi xong thì cho Vân Nhi lui xuống, sau đó ngồi trên ghế không nói một lời, gương mặt đọng vẻ trầm tư suy nghĩ, dường như trong lòng đang có việc gì đó nan giải.
Thiên đế ho khan một tiếng, nghiêm mặt hỏi : « Minh Ất, ngày trước trẫm nhờ ngươi giải quyết việc náo loạn Địa phủ, chẳng hay ngươi đã có phương pháp nào giải quyết chưa ? »
Hắn đã phải kiên nhẫn chờ đến ngày Minh Ất xuất quan, ba ngày hai lần phái người đến mời. Chỉ vì đây là một việc hệ trọng, tình hình đã không thể kiểm soát, cả Địa phủ loạn, yêu ma quỷ quái hoành hành ngang ngược.
Điện Diêm quân có mười vị, thì năm vị hy sinh khi làm nhiệm vụ, hai vị không biết tình trạng ra sao, ba vị còn lại bị thương nặng được người trên thiên đình cứu. Ông muốn phái thiên binh thiên tướng trên thiên đình xuống Địa phủ trấn áp yêu ma, nhưng trên thiên đình toàn một đám ăn hại, lúc cần đến thì viện cớ ốm, không có lấy một người nguyện ý ra trận giết giặc. Không còn cách nào viện trợ cho Địa phủ, ông ta đành phải mặt dày đi cầu Minh Ất ra tay giúp đỡ.
Lần trước vất vả mãi mới mời được Minh Ất đến, thì lại bị Quỳnh Nguyệt tiên tử phá hỏng. Lần này hãn hữu lắm Minh Ất mới chủ động tới, thì Minh Ất lại hỏi đến chuyện nhỏ, làm cho Thiên đế gấp đến nỗi như ngồi trên đống lửa. Nói cho cùng, việc ông ta muốn Quỳnh Nguyệt tiên tử bái Minh Ất làm sư phụ cũng là hy vọng muốn quan hệ song phương càng thêm bền chặt, không hề nghĩ đến đối phương cơ bản là không hề để tâm đến lời nói của mình.
« Địa phủ náo động thì đã có các vị Diêm quân dẹp loạn, Minh Ất xin được cáo lui trước. » Minh Ất tiện tay vung nhuyễn tiên (*cái phất trần), không đợi Thiên đế đồng ý, đứng dậy chắp tay xoay người bỏ đi.
Thiên đế nhìn theo bóng lưng xa dần của Minh Ất thì oán hận vỗ ngự án, thấp giọng mắng : « Hai huynh đệ nhà này thật là không biết điều. »
Minh Ất quay trở về Thanh Lương Quan, tiểu đồng thân cận Huyền Thư đã đứng trước cửa, vừa thấy hắn về, liền vội vàng bẩm báo : « Vợ chồng Bạch Nguyên lại tới rồi, đang chờ ở điện bên cạnh ạ » Minh Ất chân nhân thở dài một tiếng, nói « Biết rồi. » Việc gì đến thì phải đến, có tránh cũng không được, chân bước về phía tòa điện bên cạnh, vừa đi vừa nghĩ không biết phải xử lý chuyện này như thế nào. Khi đến trước cửa điện, trong lòng đã sẵn có dự định, hắn liền thoải mái đẩy cửa tiến vào.
Bên trong điện, một đôi nam nữ đang ngồi ngay ngắn uống trà, nghe thấy tiếng động liền vội vàng đứng lên chào.
Hai người bọn họ đều mặc trang phục trắng như tuyết. Người đàn ông dung mạo hơn ba mươi, trong vẻ tuấn mỹ mang theo không ít mị hoặc, nhất là đôi mắt câu hồn, đến nam giới nhìn thấy người đàn ông này còn không nhịn được mà tim đập rộn ràng, so với Minh Ất chân nhân thì không hề thua kém.
Người phụ nữ tuổi cũng tương đương với người đàn ông, dung mạo của nàng với Bạch Bạch có nét tương đồng đến bảy, tám phần, một đôi mắt mở to làm cho người đối diện có cảm giác đây là một thục nữ khờ dại, tinh khiết. Đôi nam nữ này đứng cạnh nhau có thể làm cho hầu hết tuấn nam mỹ nữ trong thiên hạ mờ nhạt. Đây đúng là thân sinh phụ mẫu của Bạch Bạch, Bạch Nguyên và Vân Hạo Tuyết.
Bạch Nguyên tuy không được hàn huyên nhiều với Minh Ất chân nhân, nhưng đối với Minh Ất vô cùng ngưỡng mộ và kính trọng, cố gắng kiềm chế tính nôn nóng, mở miệng hỏi : « Minh Ất đại tiên, vợ chồng chúng tôi đã đợi một tháng rồi, thật sự là mất ăn mất ngủ, Bạch Bạch…. tình hình con gái chúng tôi như thế nào ? Chẳng nhẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chịu thiên kiếp ư ? »
Vân Hạo Tuyết vành mắt đỏ hồng, xem chừng không kiềm chế được, những giọt lệ châu lã chã rơi : « Đều tại thiếp nóng vội, cứ thúc ép Bạch Bạch phải chăm chỉ tu luyện, nếu không nữ nhi cũng không phải trải qua thiên kiếp sớm như thế. Nếu nữ nhi có thể đợi đến lúc tiên xuất quan, có đại tiên che chở thì vợ chồng thiếp cũng an tâm. »
Bạch Nguyên thấy ái thê đau buồn thì không chịu nổi, vội vàng cầm tay nàng trấn an nói : « Việc này không thể trách nàng được, chúng ta đều mong muốn Bạch Bạch có thể nhanh chóng đứng trong hàng ngũ tiên ban cùng chúng ta, lúc đầu chúng ta cùng không hề bàn bạc trước với đại tiên, haizzz ! Thôi thì Bạch Bạch cũng nên trải qua thiên kiếp này. Nàng đừng khóc nữa, đại tiên nhất định sẽ có biện pháp giú