
trước mắt tôi là một xâu chuỗi ngọc màu lục thật đẹp. Mỗi hạt đều to gần bằng viên bi của trẻ con, hai mươi bốn hột tất cả. Đây là một vật đắt tiền, tại sao cha không nhớ mình con xâu ngọc quý giá nàỷ Đặt xâu chuỗi xuống tôi xem còn gì khác nữa không, nhưng chỉ thấy một tấm hình đã hoen màụ Đó là tấm ảnh một thiếu nữ ngồi tựa lưng trên ghế dựa tròn, trên tay là một chiếc đàn tỳ bà. Thiếu nữ tuyệt đẹp nhưng khuôn mặt trông thật quen. Nhìn đôi mắt to âu sầu tôi tưởng chừng mình đã gặp ở đâu rồị Nghĩ ngợi một lúc, tôi giật mình. Đúng là đôi mắt của mẹ, nhưng chắc chắn đây không phải hình mẹ. Tôi đoán thế, vì nhìn y phục thiếu nữ mặc trong hình, lối trang sức cổ lỗ của những thiếu nữ thời bốn, năm mươi năm về trước. Vậy người trong hình là aỉ Tôi thắc mắc, lật ngược tấm hình, nơi mặt sau có những hàng chữ:
Mưa rơi từ trời caọ
Nước rơi làm sao nhặt
Chuyện buồn bao giờ vơị
Lòng buồn vẫn buồn mãi
Khúc hát không thành tiếng
Đàn cho vơi cơn sầu
Sầu chờ ngày tao ngộ.
Buồn này bao giờ nguôỉ
Tôi đoán chắc xâu chuỗi ngọc và bức hình thiếu nữ nhất định phải có một sự liên hệ nàọ Người con gái này chắc chắn có liên hệ với chạ Phải chăng đây là một người tình, một người yêu quý, nên người mới giữ ảnh và vật lưu liệm của nàng? Nhưng không lẽ cha lại nặng tình như vậy được saỏ
Đầu óc tôi rối rắm, tôi không muốn tìm hiểu thêm. Đặt mọi vật vào vị trí cũ, tôi khóa lại, xong đứng dậy đem chìa khóa nhét xuống dưới gối chạ Cha vẫn ngủ mê, tôi bước ra khỏi phòng thật nhẹ
Dặn dò cô Lan xong tôi bước ra ngoàị Lúc bước qua phòng Như Bình tôi khép nhẹ cửa lại, nhưng mắt không dám nhìn vào trong. Về đến nhà tôi tiếp một cô khách bất ngờ - Phương Dụ Tôi không còn tâm trí đâu để tiếp đãi niềm nở. Tôi rót một ly trà, nốc cạn. Mẹ tiến đến cạnh tôi nói:
- Y Bình, có lẽ con bị trúng nắng rồi đấy, mặt con sao tái xanh thế?
Tôi ngồi bật xuống thảm, đầu tựa lên thành giường, bao nhiêu biến cố dồn dập, làm sao tôi không thất thần! Tôi đã hoàn tất công việc một cách chu đáọ Bây giờ về nhà, tôi cảm thấy mệt mỏi chi lạ, tôi muốn khóc, khóc một trận cho đã đờị
Phương Du bước tới cạnh, đưa tay sờ mặt tôi:
- Y Bình, chuyện gì thế? Ai làm mày buồn hả?
Mẹ lo lắng:
- Có phải con lại cãi nhau với Thư Hoàn không?
Tôi lặng lẽ lắc đầu, ấp úng một lúc mới thốt lên được:
- Như Bình chết rồi!
Mẹ nắm vai tôi lắc mạnh:
- Cái gì? Con nói saỏ Con có mê không?
Tôi đáp:
- Không, không, con tỉnh lắm. Như Bình chết thật rồi, nó bắn súng vào đầu tự tử.
Mẹ khụy chân xuống đất, lẩm bẩm:
- Trời! Sự thật đấy à?
Có phải đó là sự thật không con?
- Thật đấy mẹ ạ!
Mẹ hỏi:
- Tại sao vậỷ
Tôi òa khóc, những giọt nước mắt như nước lũ vỡ đê, tôi xoay lại, úp mặt vào thành giường. Phương Du bước tới vòng tay qua vai tôi, vỗ về:
- Thôi đừng khóc nữa Y Bình, sống chết có số cả mà!
Tôi vẫn khóc:
- Có số à? Mày làm sao hiểu được, mạng sống của Như Bình nằm trong tay tao, thế mà... Phương Du tao đã giết Như Bình!
Phương Du nói:
- Dù sao chuyện đó cũng đã xảy ra rồi, khóc có ích lợi gì, nó còn làm cho mình bình thản lại được đâủ Y Bình đừng khóc nữạ Như Bình chết được là có phước lắm rồi!
Tôi ngẩng đầu lên:
- Mày nói thế là thế nàỏ
- Con người ở đời có hai chữ: Sống và chết. Mày biết cái nào mới đưa con người tới hạnh phúc đích thực không? Như Bình đã được giải thoát, nỗi buồn khổ người sống phải nhận. Ai khổ hơn aỉ Tại sao chúng ta cứ xem chết như là một việc bi thảm? Trong khi người chết nằm duỗi chân không còn biết đến nỗi buồn khổ sầu lo gì nữạ Vậy thì họ là kẻ đáng được chúng ta chia vui hơn là chia buồn Y Bình ạ.
- Lời của mày chẳng giống ai cả.
- Nhưng đó là chân lý tìm ra được trong tuyệt đỉnh đau thương đấy mày ạ.
Tôi yên lặng. Giữa cái sống và cái chết có một khoảng cách thật dài nhưng cũng thật ngắn. Tôi ngồi nghĩ mông lung. Phương Du không biết đã bỏ đi từ lúc nàọ Trời tối dần... Ngồi giữa khung trời tan tóc tôi không buồn nghĩ ngợi gì nữạ Mẹ đến gần, người nói với tôi một vài câu gì đó, nhưng đầu óc hư vô, tôi không nghe gì cả. Mãi đến lúc Thư Hoàn đến, thân xác mệt nhọc rã rời, khuôn mặt xanh mét, trông chàng thật tộị
- Anh định chôn cất Như Bình tử tế.
- Tại saỏ
- Vì chỉ có cách đó mới giữ cho Như Bình một khoảng không gian bất diệt để nàng yên nghỉ.
Tôi áy náy:
- Nhưng... anh Hoàn, anh cũng biết là... cha em đã hết tiền rồị
- Chuyện đó để tôi lọ
Thư Hoàn nói, giọng nói của chàng bình thản, mắt chàng nhìn về phía nệm giường, chàng không nhìn tôị Không khí trong phòng ngưng đọng lại và tôi cảm thấy khoảng cách giữa hai chúng tôi thật vời vợị Khoảng cách đó tuy không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được. Chàng vẫn đứng đấy nhưng xa lạ làm sao! Sự sợ hãi đánh tan cơn buồn ban nãy, tôi nhìn Hoàn nói:
- Cha lại bệnh rồi!
Hoàn chau mày, hình như chàng vẫn còn nghĩ ngợi chứ chưa trở lại thực tạị
- Saỏ
- Cha bệnh và bác sĩ bảo cần phải đưa người và bệnh viện.
- hả?
Mắt chàng lướt nhẹ qua mặt tôị Giọng nói lạnh như người ngoài cuộc. Tôi buồn bã:
- Bác sĩ bảo cha bị trúng gió nặng lắm, có thể đưa đến tình trang bán thân bất toạị