
ha chau mày suy nghĩ một lúc, rồi nói:
- Phải báo cảnh sát. Dù sao cũng không thể để lũ dâm loàn kia thoát được.
Thế là, tôi gọi cô Lan vào, nhờ cô ấy đi trình báọ
Cha ngồi trên ghế tựa, yên lặng. Đôi mắt oai vệ ngày nào đã đầy vết nhăn. Người đã già nhưng vẫn còn cương nghị. Nhưng hình dáng hùng hổ của một nhân vật nổi tiếng, một thời hét ra lửa không còn. Suốt một thời trai trẻ ngang dọc, dọc ngang để được gì? Một hiện tại trống rỗng? Dì Tuyết cuốn gói bỏ đi, Hảo lang bạt, lũ con gái còn lại chẳng giúp ích được gì. Cha quả là người bi đát nhất thế giớị
Đột nhiên cha thở dài, tôi giật mình trở về với thực tạị Cha đưa tay xoa những giọt mồ hôi trên trán, nói:
- Cha định sẽ cho mẹ con một số tiền, tiền còn lại sẽ dùng làm của hồi môn cho con, bây giờ... Bây giờ, thì không còn gì nữa hết. Đánh bao nhiêu trận, vó ngựa tung qua bao nhiêu thành, chưa lần nào cha thất bại như lần nàỵ Sự thất bại chua cay thật. Bị một con đàn bà dâm loàn đánh bại mới đau chứ?
Tôi không nói gì cả, một lúc cha nói tiếp:
- Bây giờ con lấy gì để làm đám cướỉ
Tôi khó chịu:
- Cha! Thư Hoàn yêu con, muốn cưới con chớ đâu phải cưới tiền của chả Họ đâu cần hồi môn của con làm gì?
Cha lắc đầu:
- Những người còn trẻ lúc nào cũng coi khinh đồng tiền, nhưng không có tiền, lấy gì ăn?
Câu nói của cha đưa tôi đối diện với sự thật. Nếu quả thật dì Tuyết vét hết tiền của, không chừa lại một cắc thì gia đình này sẽ sống ra saỏ Cha và Như Bình sẽ xử trí như thế nàỏ Còn Mộng Bình nơi bệnh viện nữả Tôi và mẹ tôỉ Làm sao đâỷ Vấn đề không phải dễ. Tiền bạc quả thật không đáng xem thường. Thiếu nó đời sống sẽ chật vật khó khăn biết bao, tôi đã có kinh nghiệm đắng cay về tiền bạc. Tôi hỏi:
- Cha còn để tiền ở đâu nữa không? Ngân hàng...
Cha lắc đầu:
- Không, chỉ có số nợ mười mấy ngàn đồng, nhưng nó đứng tên chứ không phải chạ
Như vậy là muốn lấy lại cũng không phải dễ. Chuyện vay mượn là điều không tin cậỵ Tôi tựa lưng vào tủ, đầu óc căng thẳng. Bây giờ phải làm sao đâỷ Dì Tuyết bỏ trốn để lại khoảng trống to quá. Tàn nhẫn thật.
Cảnh sát đến điều tra và thẩm vấn. Họ xem xét tất cả cửa ngõ ra vào, vết cưa trên khung sắt. Họ hỏi cha về sự liên hệ giữa cha và dì Tuyết, hạch hỏi cô Lan, sau cùng là đến tôị
- Cô là...
- Tôi là Lục Y Bình, con ông Lục Chấn Hoạ
Viên cảnh sát thẩm vấn nhìn cha rồi lại nhìn tôi:
- à! Thế bà Tuyết có phải là mẹ ruột cô không?
Tôi lắc đầu, chỉ về Như Bình, nói:
- Không, bà ấy là mẹ của cô Như Bình.
Viên cảnh sát đưa mắt nhìn sang, hỏi:
- Vậy ra hai cô là chị em một cha khác mẹ?
- Vâng.
Viên cảnh sát tiếp tục phận sự:
- Cô Y Bình, tối qua cô có nghe thấy tiếng động nào không?
- Tôi không có ở đây, sáng nay hay tin tôi mới đến.
Viên cảnh sát chau mày:
- Vậy thì cô ngủ ở đâủ
Tôi vội nói địa chỉ tôi rạ
- Cô lập gia đình chưả
- Chưạ
- Vậy thì cô ở với aỉ
- Ở với mẹ tôị
- à! Cô vẫn còn người mẹ ruột!
Tôi cườị Không có mẹ thì tôi từ đâu chui ra đâỷ Viên cảnh sát thật nhẫn nại, tiếp tục hỏi:
- Mẹ cô tên gì?
Tôi bắt đầu khó chịu:
- Điều đó đâu có liên hệ gì đến vụ án nàỷ Mục đích của chúng tôi là muốn tìm ra dì Tuyết, chứ ông hỏi tôi điều đó có dính dấp gì đâủ
- Không phải thế, với bất cứ vụ án nào chúng tôi cũng không thể bỏ qua một chi tiết nhỏ mà mình cảm thấy có liên hệ xa gần.
- Nhưng mẹ tôi đâu có thể nửa đêm nửa hôm đến đây mở khóa sắt lấy tiền bạc và bắt cóc dì Tuyết đâu? Viên cảnh sát nắm ngay câu nói:
- Làm sao cô biết có người đến mở khóa sắt mà không phải là bà Tuyết hành động?
- Vì dì Tuyết đâu có đủ sức làm chuyện đó, vả lại dì ấy cũng không đủ dụng cụ.
- Như vậy theo ý cô phải có tòng phạm bên ngoàỉ
- Tôi nghĩ thế.
- Thế cô có thể cung cấp cho chúng tôi một ít tài liệu không?
Viên cảnh sát thẩm vấn quét tia mắt sắc bén sang tôị Tôi quay nhìn cha, cha có vẻ khó chịụ Bao nhiêu dằng co căng thẳng tâm trí tôị Có nên nói ra không? Nói ra có hại cho cha không? Nhưng không nói thì dì Tuyết và số tiền kia sẽ không bao giờ hy vọng lấy lại được. Tôi còn do dự, thì cha cất tiếng:
- Y Bình, con còn muốn giữ bí mật của tên khốn nạn đó à?
Thế này thì nói ra cho rồi, tôi quay sang viên cảnh sát:
- Vâng, tôi hiểu được một tí, gã đàn ông tòng phạm của dì Tuyết là tên Ngụy Quang Hùng. Nếu tìm được hắn, tôi nghĩ sẽ không khó lắm trong việc tìm bà Tuyết.
Viên cảnh sát lật sổ nhật ký ra ghi chép, xong ngẩng mặt lên nhìn tôi cười:
- Tôi nghĩ là với chi tiết cô vừa cho, việc khám phá ra thủ phạm không khó khăn lắm. Riêng về sự liên hệ giữa tên Ngụy Quang Hùng và bà Tuyết thế nào, cô biết rõ không?
Tôi cắn môi:
- Cũng không rõ lắm, nhưng nếu không tìm được bà Tuyết ở địa chỉ trên thì ông thử đến bệnh viện xem. Cô con gái của bà ấy đang nằm dưỡng bệnh ở đấy, biết đâu bà ấy chẳng đến thăm.
Viên cảnh sát lại ghi chép luôn tay và hỏi thêm mấy câu nữa mới chịu ra về. Cha vẫn yên lặng, khi viên cảnh sát ra về, người mới lên tiếng.
- Chắc chắn bà ấy không đến thăm Mộng Bình đâụ
- Sao cha biết?
- Bà ấy không nghĩ đến Như Bình thì Mộng Bình có nghĩa lý gì.
Cha bỏ về phòng. Tôi ngồi lại nhìn Như Bì