XtGem Forum catalog
Dòng Sông Ly Biệt

Dòng Sông Ly Biệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322532

Bình chọn: 10.00/10/253 lượt.

ời cùng tuổi với mẹ, mái tóc đen nhánh chải khéo với những bộ quần áo đắt tiền. hai người cùng một tuổi thế mà như ở hai thế hệ khác nhaụ Tôi yên lặng nhìn cha, không hiểu người nghĩ gì khi nhìn mẹ.

Mẹ nói với cha:

- Tôi múc cho anh một chén nhé?

- Thôi khỏi, tôi phải đi ngay!

Nhìn hai ngườị Tôi tưởng như đang xem hai diễn viên đóng kịch. Họ đang ở vai trò nào mà tình vợ chồng không thấy diễn?

Mẹ đem súp đến cho tôị Thư Hoàn đến nâng tôi ngồi lên. Sau khi ăn hết chén súp. Hoàn lại đặt tôi nằm xuống. Cha đứng cạnh bên nhìn, rồi móc ra một xếp giấy bạc đưa cho mẹ.

- Này lấy tiền mua cái gì bổ cho nó ăn.

Mẹ do dự:

- Tiền hôm trước cũng còn!

- Thì cứ lấy, rồi muốn sắm gì thì sắm!

Mẹ nhận tiền. Cha bước tới vỗ nhẹ lên tay tôi:

- Chóng ngoan, mau lành bệnh đi rồi cha sẽ cho một món quà bất ngờ.

Tôi nghĩ đến xấp vải màu bạc của cha đến bây giờ vẫn còn nằm trong ngăn kéo chưa mang đến thợ. Nhận quà của cha tôi chẳng mảy may xúc động. Cha đã đi, trả lại sự yên lặng cho tôi với một xấp bạc. Tiền! Đối với cha chỉ có tiền, nhưng tôi thù ghét nó, tôi ghét luôn cả cha! Cha định mua chuộc tình cảm mẹ con tôi bằng tiền à? Không, không thể được, tôi phải để cho ông biết ở đời này có nhiều thứ đồng tiền chẳng bao giờ mua được!

Cha về thì trời cũng tốị Thư Hoàn ngồi bên giường uể oảị Tôi hối thúc chàng:

- Anh Hoàn, về đi!

- Không anh ngủ ở đâỵ

- Ở đây làm sao ngủ được?

- Suốt tuần qua anh đã ngủ thế này, có sao đâủ

Tôi ngập ngừng:

- Nhưng... Bây giờ em khỏe rồi, anh cũng nên về nhà ngủ đi chớ?

Thư Hoàn cứng đầu như con bò:

- Không, anh thích ngủ ở đây, ngủ ở đây để nhìn em ngủ.

Tôi giữ lấy tay chàng:

- Trông anh như một tướng cướp.

- Gì?

- Anh về nhà ngủ đi, mai thức dậy nhớ cạo râu rồi đến cho em xem. Nhà em không có dao cạọ

Thư Hoàn nhìn tôi nheo mắt:

- Tôi biết mà, cô định trốn tôi nữa phải không?

Tôi cười, chàng đứng dậy, cúi xuống nhìn thật sâu vào mắt tôi:

- Được rồi, thôi anh về. Hứa là không giận anh nhé, Y Bình?

- Vâng, em hứạ Có điều anh đừng trách em hay giận hờn, hay thù hằn, em thấy anh đâu có thua gì em đâủ

Hoàn cười:

- Đừng trách anh, chúng ta đều là người trần mắt thịt chớ có phải thánh thần gì đâủ

Lời nói của chàng nhắc tôi nhớ đến Phương Du, một con chiên mớị

Khi Hoàn về, chiếc ghế cạnh giường được mẹ ngồi thaỵ Người vẫn luôn tay với kim chỉ, nhưng mắt lại đăm đăm nhìn ra khung cửạ

- Mẹ cũng đi ngủ đị

Tôi nói như thế hai lần mẹ giật mình quay lại:

- Con nói gì hở, Y Bình?

- Con muốn mẹ đi ngủ đi, mẹ nghĩ gì mà thờ thẫn thế?

Tôi đưa mắt nhìn theo dáng mẹ. Thời gian qua nhanh thật!

Nhìn dáng gầy yếu của mẹ mà mắt tôi chợt ướt... Đúng như điều cha nói, con nhà họ Lục không thể nào bị bệnh quật ngã. Chỉ trong vòng ba, bốn hôm là tôi lại khỏe ngay như xưạ Một lần bệnh nặng, một lần mất tình yêu rồi lại được, tôi trưởng thành, trầm tĩnh và thích phân tích hơn. Những lần ngồi suy tư là tôi lại nghĩ đến mọi diễn biến xảy tới trong gia đình. Tội lỗi bao giờ cũng được quy về đằng kiạ Tôi chợt phát giác ra một điều là mối thù của tôi thật thâm sâụ Mỗi lần nhắm mắt lại là mỗi lần hình ảnh của dì Tuyết, cha, Hảo, Như Bình và Kiệt lại hiện rạ Hình ảnh đêm tôi phát bệnh lại càng hiện rõ hơn. Mối thù cũ cộng thêm sự xúc động mới len vào máụ Tôi mong sẽ có cơ hội báo thù, sẽ có ngày rửa được nhục, ngày đó nhẹ nhàng biết baọ Nhưng trong ý chí báo thù kia hình như có một cái gì mới phát hiện trong đầu tôi, đó là một thứ tình cảm mâu thuẫn khó giải thích. Đột nhiên tôi thấy mình thông cảm chạ Không lẽ đồng tiền quả thật đã làm thay đổi lòng tôỉ Tôi bắt đầu thấy bực vì những tình cảm yếu đuối của mình. Để giữ vững ý định báo thù lúc nào tôi cũng cố gắng nhớ lại nỗi khổ đau trong quá khứ. Cha là một con người vô tình, những ngọn roi của cha, sự tàn nhẫn đối với me... Bao nhiêu xung đột làm tôi mệt mỏị

Thư Hoàn lúc gần đây hay ngồi tư lự suy nghĩ. Những lần như vậy là tôi lại cả đoán chàng đang nghĩ tới Như Bình. Sự ghen tị làm tim tôi nóng lên. Tôi không thể chấp nhận một sự phản bội dù đấy chỉ là một sự phản bội trong tư tưởng. Một lần mang bệnh không làm tôi quên trái lại còn khiến tôi căm thù hơn. Sự lo mất Hoàn khiến tôi trở thành cực đoan. Hoàn lành quá, chính vì lành mà lúc nào chàng cũng sợ lương tâm cắn rứt. Trong những lúc cận kề bên tôi, nghĩ đến chuyện bỏ ăn bỏ ngủ của Như Bình là chàng hối hận. Một hôm nhìn ra ngoài Hoàn nói:

- Có lẽ Như Bình giận anh lắm!

Lửa ghen nhen nhúm làm tôi khó chịu, xụ mặt xuống tôi nói:

- Anh cứ nhớ cô ta mãi, sao không đến thăm?

Chàng nhìn tôi rồi ôm tôi vào lòng, mắt chàng soi thẳng vào mắt tôi:

- Em xấu lắm, tàn nhẫn lắm, nhưng không hiểu tại sao anh lại yêu em.

Sau đó, chàng hôn tôi, tình yêu cuồng nhiệt nóng bỏng khiến tôi lo ngạị Cái gì quá khích thì không bền.

Hoàn không nhắc đến việc xuất ngoại nữạ Chàng đi xin một chân biên tập trong một tờ báọ Hoàn thường nói:

- Chúng mình lấy nhau đi nhé Y Bình, anh sẵn sàng bất cứ lúc nào em thấy thuận tiện.

Hoàn sợ gì? Phải chăng chàng sợ là không lấy nhau chàng sẽ mất tôi chăng? Tôi sẽ thay đ