XtGem Forum catalog
Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324090

Bình chọn: 8.5.00/10/409 lượt.

"Như thế nào qua sông liền rút cầu."

"..."

Tôi nhưng thật ra muốn rút, nhưng đây là cây cầu to lớn đầy xi măng cốt thép, tôi làm sao có thể xuống tay a!

Có người xao cửa ban công, hô: "Bác sĩ, bác sĩ!"

"Có bệnh nhân gọi, không thèm nghe anh nói nữa." Không đợi anh trả lời, tôi vội vàng quýnh lên cúp điện thoại, chạy tới xem bệnh nhân.

***

Từ ngày đó về sau, không còn tin tức của Diệp Chính Thần, điện thoại cũng không có.

Cha của tôi sức khỏe khôi phục, xuất viện. Công việc của tôi đi vào quỹ đạo cũ, mỗi ngày đem toàn lực cứu giúp những bệnh nhân không có thuốc nào cứu chữa. Sau khi tan ca, cuộc sống của tôi cũng không trở về được quỹ đạo cũ, mỗi ngày kéo thể xác cùng tinh thần mỏi mệt nhìn Ấn Chung Thiêm.

"Em hôm nay đi xem một cái phòng, giống như phòng của chúng ta trước kia, vị trí cũng tốt, chính là giá có hơi đắt." Tôi cố ý tìm chút sự tình để nói với anh, hy vọng anh dời đi lực chú ý."Đều tại em, lúc vội nên hồ đồ, vì đi Bắc Kinh khơi thông quan hệ, nên đem phòng ở bán với giá thấp. Hiện tại muốn mua một căn thích hợp, quá khó khăn."

Ấn Chung Thiêm do dự một chút: "Chuyện mua phòng có thể chờ một chút có được không."

"Chờ?" Tôi nghĩ rằng anh sẽ khẩn cấp mua phòng ở để chuẩn bị kết hôn cùng tôi.

"Khoản tiền kia, anh nghĩ sử dụng."

Tôi đã hiểu, lấy trong túi ra tờ chi phiếu giao cho anh."Mật mã anh có biết."

"Tiểu Băng..."

Tôi cười lắc đầu."Anh không cần phải nói, em biết."

Vụ án không có kết luận, tiền đồ chưa biết, anh cần chuẩn bị ít tiền cho bất cứ tình huống nào.

Anh từ dưới ghế đứng lên, ôm lấy thắt lưng, mặt chôn vào vai tôi, tôi có thể rõ ràng cảm giác được anh đối với tương lai thẫn thờ.

Tôi đặc biệt muốn giúp anh, thế nhưng không biết giúp như thế nào trừ bỏ đi tìm một người...

Không, tôi không thể đi tìm anh, Ấn Chung Thiêm tuyệt đối sẽ không cho phép tôi làm như vậy.

"Hết thảy đều sẽ trôi qua, anh còn trẻ, có thể làm lại từ đầu."

...

***

Thấm thoát một tuần trôi qua.

Cuối tuần, lúc tan tầm thì đã khuya, chưa trở về nhà với ba mẹ, một người tinh thần kiệt quệ tôi trở lại căn phòng trọ của mình.

Lại một bệnh nhân nữa ra đi, hai mươi hai tuổi, lúc gần đi, một người con gái trẻ tuổi như điên mà chạy vào phòng bệnh, ghé vào trên người bệnh nhân mà khóc thất thanh.

Người thanh niên hơi thở mong manh đột nhiên nở nụ cười."Nha đầu ngốc, em tới làm gì? Em không phải nói về sau đều không muốn lại nhìn thấy anh, chết cũng sẽ không tha thứ anh sao?"

Người con gái liều mạng lắc đầu, không nói lời nào.

"Anh tính tình không tốt, toàn chọc giận làm em giận, lần sau nhớ tìm bạn trai tốt tính một chút, còn có thể có nhiều thời gian mà cùng em."

"Em không cần, em sẽ cùng anh."

Người thanh niên tiêu sái mà ra đi an tường.

Người con gái khóc suốt một buổi chiều, hai tay gắt gao cầm lấy cổ tay người thanh niên.

Không ai khuyên được cô ấy, bọn tôi cũng đành chịu, cô ấy càng không lặp lại một câu: "Anh lại giận dỗi với em đi, em không bao giờ bỏ đi nữa."

Nếu không mất đi, sẽ không hiểu được sự dứt bỏ sẽ có bao nhiêu khổ đau, sẽ không hiểu trước kia cơ bản có bao nhiêu tốt đẹp.

Tôi cuộn mình tại trên ghế sa lon, bỗng nhiên đặc biệt tưởng nhớ niệm một người, muốn được ghé vào lòng anh mà khóc lớn một hồi, muốn nói với anh: "Em sai lầm rồi, em không nên đi."

Tôi lấy điện thoại trong túi ra nhìn, lại cất đi, đứng dậy đi vào phòng bếp, muốn nấu chút gì ăn cho đỡ đói.

Điện thoại đột nhiên vang lên, tôi chạy vài bước ra sô pha, vội lấy điện thoại.

Thấy màn hình hiển thị dãy số của Ấn Chung Thiêm, tôi mất mát mà ấn nút nghe.

"Tiểu Băng, em đang ở đâu?" tiếng Ấn Chung Thiêm nghe không rõ lắm, trong điện thoại vẳng cả tiếng con trai lẫn con gái ồn ào.

"Tại phòng trọ. Anh ở đâu?"

"Tại khách sạn, lát nữa anh qua chỗ em."

Tôi nghe thấy tiếng của anh có vẻ là lạ, nói nghe không rõ."Anh uống rượu ?"

"Uống một chút." Anh cười ngớ ngẩn ."Có một cuộc xã giao, uống vài chén rượu."

Khó được thấy anh lại có tiệc xã giao, nhìn qua tâm tình cũng không sai, tôi không muốn làm anh cụt hứng."Anh ở khách sạn nào? Em qua đón anh."

"Không cần, đã trễ thế này, một mình em ra ngoài quá nguy hiểm. Anh lát nữa lái xe qua chỗ em."

"Được rồi, vậy em chờ anh"

Cúp điện thoại, tôi vào bếp nấu cho anh canh giải rượu. Ấn Chung Thiêm uống không giỏi, tửu lượng cũng không tốt lắm, thế nhưng không có biện pháp, không thể uống cũng phải uống...

Không bao lâu, Ấn Chung Thiêm đến, mang theo một thân sực nức mùi rượu và thuốc lá. Tôi đi vào bếp mang ra canh giải rượu, Ấn Chung Thiêm đi vào theo cùng tôi, thân mình có chút nghiêng ngả."Tiểu Băng, em đoán xem anh gặp ai tại bàn rượu..."

"Ai?" Tôi cũng không quan tâm, chỉ hỏi theo anh.

"Diệp Chính Thần, Diệp tham mưu..."

Đáp án hoàn toàn ngoài ý liệu, tay đang bưng bát canh giải rượu run rẩy một chút.

Anh không phải quay về Bắc Kinh sao? Anh lại đến đây?!

Tôi động động ngón tay đang run rẩy, làm bộ như dường như không có việc gì mà múc canh."Nga."

"Người này có chút ý tứ ..."

"Thật không?" Tôi xoa xoa cái trán, chịu