Teya Salat
Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324333

Bình chọn: 7.00/10/433 lượt.

thoại có thể nhìn thời gian có được không?!"

Người này cũng quá thể, rất không nể tình!

Diệp Chính Thần liếc tôi một cái, xấu hổ mà khụ khụ, che lại di động, đi ra xa tôi một chút.

Đơn giản hàn huyên vài câu, anh cắt đứt điện thoại, tôi khẩn cấp đi đến bên cạnh anh."Làm sao vậy? Có phải rất khó khăn?"

"Không khó, anh ấy cần hiểu biết một chút tình huống, tối nay trả lời anh."

"Chuyện này, anh ta nhất định có thể giúp sao?"

"Đương nhiên, anh lấy nhân cách đảm bảo." Anh xoa xoa tóc tôi."Cứu không ra vị hôn phu của em... Anh đền cho em một người."

Sự ấm áp quen thuộc, trêu đùa quen thuộc, ám muội quen thuộc, tôi bừng tỉnh như căn nhà trọ nhỏ kia, gặp lại vẻ mặt cười xấu xa của Diệp Chính Thần.

Nhất thời tim đập nhanh, không kịp suy nghĩ đã thốt ra."Đền? !Một vạn anh cũng không đền nổi anh ấy."

Tay anh đặt ở đỉnh đầu tôi cương lại, vặn vẹo.

Khóe miệng run rẩy.

Tôi nở nụ cười, tiếng cười từ đáy lòng.

Sau đó, anh cũng cười, nắng sớm chiếu vào trên mặt anh."Em vẫn như vậy, thích nói mát!"

"Anh cứ tự tin mù quáng như vậy sao?"

"Chỉ cần anh hiểu em."

Tôi cúi đầu, nội tâm than nhẹ: đúng vậy! Anh hiểu tôi, trên đời này không ai hiểu tôi hơn anh.

Tại cửa bệnh viện ngồi trong chốc lát, đợi cho ánh mắt không còn đỏ, Diệp Chính Thần đi mua một giỏ quả cùng hoa tươi, cùng tôi đi vào phòng bệnh.

Cha tôi đã tỉnh, đang truyền dịch, sắc mặt vẫn không tốt, nhưng tinh thần trạng thái tốt hơn rất nhiều. Mẹ tôi thấy chúng tôi vào cửa, đứng lên, kinh dị đánh giá Diệp Chính Thần, cùng với bộ quân trang trên người anh.

"Mẹ, đây là bạn con." Tôi trịnh trọng giới thiệu: "Diệp Chính Thần, anh ấy mới từ Bắc Kinh lại đây."

"Cháu chào cô!" Diệp Chính Thần không kiêu ngạo không siểm nịnh mà cúi đầu chào, buông đồ trong tay ra, một thân khí thế bức người khiến mẹ tôi có chút co quắp.

Mẹ tôi cuống quít xê dịch ghế dựa."Xin chào, ngồi đi."

Cha tôi chống tay xuống giường xê dịch thân thể, không đợi tôi kịp phản ứng, Diệp Chính Thần tiến lên giúp đỡ ông, thuận tay điều chỉnh góc độ gối đầu.

Sau đó, anh ngẩng đầu quan sát cẩn thận máy điện tim bên giường trong chốc lát, lại nhìn kỹ một chút bình thuốc đang truyền dịch, hơi chút nhíu mi."Bác trai, tim bác không tốt, tận lực hạn chế hoạt động."

Ngữ điệu anh ấm áp, biểu tình thân thiết, mặc dù không khoác áo choàng trắng cũng vẫn biểu lộ một cách tự nhiên vẻ tao nhã của một bác sĩ.

Thấy biểu tình kinh ngạc của cha mẹ, tôi vội giải thích: "Anh là sư huynh của con tại Viện y học Phản đại..."

Nghe được hai chữ "Sư huynh", Diệp Chính Thần bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt giao với ánh mắt tôi.

Điện quang hỏa thạch va chạm, vài giây thất thần, tôi quên mất còn nói thêm cái gì phía sau.

Cha mẹ tôi liếc mắt nhìn nhau, một lần nữa lại đánh giá Diệp Chính Thần, biểu tình ẩn ẩn lộ ra sầu lo.

Kỳ thật, tôi lúc còn ở Nhật Bản, từng đề cập cùng hai người về một vị sư huynh ở cạnh phòng, đối với tôi phi thường chiếu cố, sau đó mẹ tôi cũng thường tán gẫu, thỉnh thoảng hỏi thêm vài câu. Sau khi từ Nhật bản trở về, tôi không cùng bất luận với ai nhắc lại Diệp Chính Thần, lại càng không dám nhắc tới cảm tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Mẹ tôi có lần hỏi "Con cùng sư huynh bên Nhật Bản, còn có liên hệ không?"

Tôi đáp: "Không có."

Có những lúc, không cần phải nói ra, trong lòng mọi người biết rõ ràng. Từ đó về sau, cha mẹ tôi không bao giờ hỏi nữa, một lòng tác hợp tôi cùng Ấn Chung Thiêm.

...

"Bạn con nói tối hôm qua là hắn sao? " Mẹ hỏi tôi.

"Ân." Tôi gật đầu, thấy trong phòng bệnh không có người ngoài, thấp giọng nói: "Chuyện của Chung Thiêm cha mẹ không cần lo lắng, anh ấy sẽ giúp đỡ."

Nói xong tôi lặng lẽ đến gần Diệp Chính Thần, kéo một chút vạt áo của anh, anh lĩnh hội."Bác trai, bác gái, hai bác không cần lo lắng. Bạn cháu vừa vặn phụ trách vụ án này, anh ấy nói Ấn bí thư không có tham dự vào vụ này, tìm Chung Thiêm chỉ vì hiệp trợ điều tra. Về phần tin tức bên ngoài, hai bác đừng dễ tin, kết quả cuối cùng chưa có, chứng tỏ đều là tung tin vịt."

"Vụ án này khi nào có thể điều tra xong?" Cha tôi vội hỏi.

Vụ án này người liên lụy rất nhiều, thực sự phức tạp, trong chốc lát sẽ không xong. Bất quá, bạn cháu dặn dò là đối với Ấn bí thư sẽ đặc thù chiếu cố, Ấn bí thư tốt lắm, vài ngày nữa cháu có thể an bài cho các bác đi thăm hỏi." Lời nói dối của anh vô cùng chân thành tha thiết, ngay cả thiên chuy bách luyện như tôi đều thiếu chút nữa tin, huống chi cha mẹ tôi.

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Cha tôi cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói tạ."Việc này còn phiền cháu."

"Bác đừng khách khí, cháu không hỗ trợ cái gì."

Khách sáo vài câu, vừa vặn y sĩ trưởng đến đây, Diệp Chính Thần hỏi bệnh tình, cẩn thận mà hỏi về tình huống dùng thuốc.

Diệp Chính Thần ra ngoài gọi điện thoại, mẹ kéo tay tôi."Băng băng, hắn có phải là sư huynh cạnh phòng con kia không?"

"Nga." Không dám đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của cha mẹ, tôi lập tức nói sang chuyện khác."Cha mẹ ăn cơm không, con đi mua bữa sáng."

"Cha mẹ đã ăn rồi." Cha nói: "Con trước đưa hắn đi