Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324483

Bình chọn: 9.5.00/10/448 lượt.

rước cửa thì cánh cửa đã mở ra.

Diệp Chính Thần dẫn tôi đi đến lầu hai, đã có một nữ phục vụ sinh tầm mười bảy mười tám nghênh bước ra, miệng cười vui vẻ: "Diệp tham mưu, mời ngài vào!"

Đến khi nhìn thấy tôi, vẻ vui mừng của cô gái xinh đẹp này hơi nhạt một chút.

Phục vụ sinh đưa chúng tôi đến một phòng nhỏ, bất đồng với kiểu trang trí ở bên ngoài, nơi này trang hoàng thanh lịch, không có một chút mùi thuốc và rượu, ngược lại có hương vị cổ xưa.

"Chờ một chút, tôi đi pha nước trà."

Thấy nữ phục vụ sinh hoàn mỹ vừa lui bước ra còn không quên quay lại liếc nhìn anh một cái, tôi rất muốn châm chọc anh một câu: Diệp tham mưu, anh có phải đã quên nói cho người ta là đã kết hôn?

Ngẫm lại, vẫn là quên đi.

Không đầy một phút, nữ phục vụ sinh một bình cực phẩm Quan Âm vào cửa, rót trà cho chúng tôi, sau đó lấy ra thực đơn. thấy Diệp Chính Thần giơ tay chỉ về phía tôi, lập tức đem thực đơn đưa tới trước mặt tôi.

Tôi vừa tiếp nhận liền thấy, tất cả đều là vị cay.

"Nơi này là cửa hàng chuyên món cay Tứ Xuyên?"

"Không phải, cơm Trung, cơm Tây chúng tôi đều làm. Bất quá… " Cô ấy lén liếc mắt sang Diệp Chính Thần một cái, đôi mắt to ướt át ẩn tình."Diệp tham mưu chỉ ăn món cay Tứ Xuyên."

Trong lúc nhất thời nói không nên lời là cái tư vị gì, chỉ cảm thấy đồ cay vừa vào miệng đã tràn đầy cay độc.

Tôi đưa tay dưới gầm bàn âm thầm xiết chặt, đầu ngón tay đều hội tụ chua xót.

"Tùy tiện làm đi." Tôi đem thực đơn trả lại cho cô ấy.

Cô ấy nhìn về phía Diệp Chính Thần, anh gật đầu."Như vậy tùy tiện đi."

...

Chúng tôi lại một lần ngồi mặt đối mặt, rất gần, lại rất xa.

Phòng yên lặng đến nỗi có thể nghe được cả hô hấp của nhau, tôi cúi đầu uống trà, nỗi lòng giống như nước sôi đang từ từ ngấm vào lá trà, chậm rãi mà thấm đẫm vị chua xót, nóng bỏng và khô héo.

Anh mở miệng lần nữa, ngữ điệu cùng biểu tình vẫn là không hiểu sao là vẻ bình tĩnh không thay đổi."Em không muốn hỏi anh vì cái gì mà mặc bộ quần áo này sao?"

Trong tay chén trà run lên, nước trà chảy qua kẽ tay, nóng bỏng.

Tôi hờ hững trả lời: "Không còn liên quan tới em."

Tôi sớm chết tâm đối với anh, chấp nhận người thanh niên khác, bất cứ chuyện gì của anh cùng tôi đều không liên quan.

Hiển nhiên, anh lại không cho là như vậy.

"Cha anh là một quân nhân, anh từ nhỏ đã lớn lên trong đại viện quân khu." Anh thổi nhẹ lá chè trôi nổi phía trên, chậm rãi nói tiếp: "Mười tám tuổi năm ấy, anh muốn thi Viện y học, ông ấy muốn anh thì học viện không quân, hai cha con giằng co hơi hai tháng… Cuối cùng anh và ông, hai người nhường một bước, thi vào đại học quân y."

Nhớ tới anh một lần lại một lần nói dối, tôi bất giác bật cười."Anh còn cái gì là giả? Nói cách khác, anh có câu nào là thật?"

Anh vài phần bất đắc dĩ, lắc đầu, tiếp tục nói: "Tốt nghiệp đại học xong, anh bị đưa đi huấn luyện, anh nghĩ huấn luyện xong có thể xuất ngoại tiếp tục đào tạo chuyên sâu, ông ấy lại muốn anh công tác ở quân khu, hai người giằng co một năm rưỡi, lại nhường một bước... Anh đi Nhật Bản học y."

Tôi có chút không hiểu, hiện tại là thời kỳ hòa bình, quân y có thể lấy mục đích bình thường mà xuất ngoại đào tạo sâu, vì cái gì anh phải giấu diếm thân phận?

Trừ phi anh có mục đích khác!

"Vì sao anh lại đi Nhật Bản?"

"Thật xin lỗi, thuộc cơ mật quân sự." Anh ngồi thẳng, bình tĩnh mà uống trà.

Tôi giật mình nhìn anh, trong lúc nhất thời trí nhớ bị tôi cưỡng chế niêm phong cất vào kho đều như dung nham phát ra.

Phòng ở sạch sẽ, thân thủ bất phàm, bức màn thủy chung không kéo, còn có sự quan tâm của anh tới vi khuẩn quá mức "Hứng thú" ...

Anh từng nói: Anh quen không thể lộ chuyện ra ngoài ánh sáng.

Anh từng nói: anh bị một cái mũ sắt khóa lại, mất đi tự do... Anh bị gông cùm xiềng xích lâu lắm, phi thường khát vọng tự do tối nguyên thủy này...

Anh từng nói: vì "Trách nhiệm"!

Anh từng nói: muốn tôi tin tưởng anh, chờ anh ba năm…ba năm sau tôi muốn cái gì anh cũng có thể cho tôi!

Anh từng nói rất nhiều, nhiều lắm, mà tôi tin quá ít, quá ít!

...

"Đều là giả ..." Tôi thì thào tự nói.

Lại một lời nói dối chân thật bị xốc lên, lại là một sự thật đáng sợ xảy ra trước mắt tôi.

Tôi đờ đẫn nhìn anh, thực muốn hỏi một chút, hôn nhân của anh cùng Dụ Nhân có phải cũng là giả hay không. Thế nhưng tôi không dám hỏi, vì sợ nghe được đáp án của anh.

Sợ anh nói: không phải!

Càng sợ anh trả lời: đúng!

Bởi vì chúng tôi không bao giờ quay trở lại thời gian đó nữa, không thể vãn hồi chuyện đã thành sự thực.

Là thật, là giả, trừ bỏ vết thương tình cảm còn để lại một điều tiếc nuối, không hề còn ý nghĩa!

"Tất cả đều là giả, ngoại trừ..." Diệp Chính Thần đưa tay lấy từ trong túi ra một cái đồng hồ màu trắng hoàn hảo không tổn hao gì, đặt lên trên bàn, dây đồng hồ rõ ràng khắc cái chữ "Thần" .

Tôi kinh ngạc nhìn đồng hồ kia, bỗng nhiên nhớ tới bóng lưng ngoài cửa tiệm áo cưới, nhớ tới cỗ xe màu trắng SUV kia.

"Anh?!"

Anh sáp sáp mà cười khổ."Duy nhất giống nhau thật sự bị em coi thành rác rưởi ném vào thùng rác!"

Ba năm trước đây, anh một dao đâm


Snack's 1967