pacman, rainbows, and roller s
Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324543

Bình chọn: 7.00/10/454 lượt.

?"

"Đúng. Người trong xưởng nói đồng hồ này là giám đốc chỉ định để làm, khách hàng rất cần trong thời gian cực ngắn. Cho nên, đồng hồ này trừ bỏ cái mặt ngoài cùng là biểu thị Hải Âu, còn toàn bộ linh kiện đều là theo đồng hồ Thụy sĩ lấy vào lắp ráp."

Khó trách chỉ cần một cái chạm vào nhẹ nhàng liền tan xương nát thịt, nguyên do chỉ có cái vỏ là có dấu hiệu Hải Âu.

"Thật xin lỗi." Quản lí vẻ mặt xin lỗi."Không phải chúng tôi không phụ trách sửa, nhưng đồng hồ này chúng tôi chỉ làm có một đôi, thật sự không có linh kiện cho cô thay đổi..."

"Tôi hiểu được." Tôi lại hỏi: "Nếu tôi nguyện ý trả thêm tiền thì sao?"

"Động cơ là Jaeger – có độ chính xác cao nhất, giá phi thường sang quý. Nếu đồng hồ này có ý nghĩa rất lớn với cô, không bằng lưu làm kỷ niệm..."

Tôi cười khổ, vì cái gì anh không để lại cho tôi cái gì là vĩnh viễn trước sau như một, ngay cả cái đồng hồ này cũng là Jaeger khoác áo Hải Âu, thật sự buồn cười quá.

Ra khỏi trung tâm thương mại, tôi đi đến thùng rác, nhìn lại lần cuối cùng cái đồng hồ đeo tay đã hư.

Tôi tự nhủ trong lòng: có thể làm được, coi như không có anh vẫn sống tốt, kết hôn, sinh con...

Đồng hồ bị tôi ném vào thùng rác, sau một tiếng va chạm trầm trọng vang lên, đồng hồ này ba năm qua tôi không bỏ được giờ cuối cùng cũng xong.

Anh nói: "Trên đời này trừ em ra còn có rất nhiều người con gái tên 'Bă', mà 'Nha đầu' của anh chỉ có một! Độc nhất vô nhị!"

Hiện tại, đồng hồ độc nhất vô nhị này, cũng như "Nha đầu", độc nhất vô nhị không còn nữa.

Tôi cùng với anh, từ nay về sau không còn bất cứ liên hệ.

Trước mắt một mảnh mơ hồ, cái gì cũng nhìn không thấy, tôi theo bản năng bám vào chiếc xe màu trắng bên cạnh. Đứng vững lại, chậm khẩu khí, mới phát hiện vừa vặn là cỗ xe màu trắng SUV ngày hôm qua vừa thấy, biển số xe màu trắng.

Nhớ tới người nam nhân kiêu ngạo kia, tôi không khỏi hoảng sợ, vội vàng ly khai xe này ra xa một chút.

Nhỡ đâu không tốt, anh ta nhất thời xúc động, lái xe đụng chết tôi.!

...

Thật lâu, thật lâu về sau, có một ngày, có người, nói với tôi: anh còn thật muốn lái xe đâm chết em! Đem em sống thành thực vật phóng ở trên giường!

Tôi hỏi: anh hận em như vậy sao? Hận đến nỗi em muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong?!

Anh nói: không phải hận, là yêu. Đêm đó tại bên ngoài cửa phòng bệnh, anh tự nhủ chính mình: người con gái này... là của anh. Bất luận dùng phương pháp gì, thủ đoạn nào, cho dù chỉ cần là thể xác, anh cũng nhất định đem cô ấy nhốt ở bên cạnh anh...

Những lời này nếu là bất cứ người nam nhân nào nói, tôi sẽ mắng "Mơ mộng hão huyền" .

Mà những lời này xuất từ miệng của Diệp Chính Thần, hết thảy liền hoàn toàn bất đồng .

Anh chính là kiếp số của tôi.

***

Vận mệnh theo không bỏ qua cơ hội nào để mà trêu cợt tôi, tựa như tôi dù muốn an ổn ở trong cảng nó cũng muốn dùng lốc xoáy để đánh vào cảng này.

Ấn Chung Thiêm bởi vì khoản tham ô bị tổ chuyên án cấp trên đặc phái mang đi. Tôi mới từ phòng giải phẫu đi ra liền nhận được tin tức này, tôi hoàn toàn không thể tin được một người cẩn thận chặt chẽ như Ấn Chung Thiêm tuyệt đối không thể tham ô huống chi, nếu anh có tham ô thì không cần hai nhà chúng tôi phải cùng góp tiền mua phòng ở.

Nhưng mà, sự thật xảy ra trước mắt, làm cho tôi không tin cũng không được.

Tôi nghĩ hết mọi biện pháp hỏi thăm tin tức của anh, không ai biết Ấn Chung Thiêm vì sao đột nhiên bị thẩm vấn bí mật, kết quả thẩm vấn như thế nào.

Liên tục ba ngày, cha tôi quên cả uống thuốc, mỗi ngày ngồi ở bên cạnh điện thoại không phải là gọi điện thoại cho người quên mà chờ để nghe tin tức của anh. Mẹ lặng lẽ khóc rất nhiều lần, tuy rằng không ở trước mặt tôi nhưng tôi cũng thấy đáy mắt mẹ ướt át.

Cha mẹ Ấn Chung Thiêm lại càng không cần phải nói, ngắn ngủn ba ngày liền bi thương uể oải, vừa thấy đến tôi lại chảy nước mắt mà nói cho tôi biết: "Chung Thiêm là bị oan uổng, Chung Thiêm sẽ không tham ô... Con hãy tìm cách, hãy tìm cách..."

Ở thời điểm bấp bênh này, tôi nhận được một cuộc gọi của bạn làm ở viện kiểm sát, hắn nói vừa mới nhận được tin tức, Ấn Chung Thiêm đã bị định tội, chỉ sợ là tử hình, đường sống khó thể cứu vãn.

Tôi chưa kịp dập điện thoại, mẹ tôi gấp đến độ hai tay run run nắm lấy tay áo tôi."Bạn con nói như thế nào? Chung Thiêm có việc gì không?"

Tôi nhìn mẹ, lại nhìn cha từ trong phòng đi ra, ông chính mà ngừng thở mà chờ đáp án của tôi.

Tôi cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì! Vụ án sắp điều tra rõ, Chung Thiêm sẽ không có việc gì."

Cha tôi mày rốt cục giãn ra, vội nói."Mau gọi điện cho bác Ấn... Nga, vẫn là để cha gọi đến đi, con nhanh lên đi vào ngủ một lát."

"Ân!"

Trở lại phòng, tôi khóa lại phòng cẩn thận, mới dám gỡ bỏ mặt nạ cười vui trên mặt xuống.

Nhưng nụ cười này có thể miễn cưỡng được bao lâu, giấy không thể gói được lửa .

...

Đối mặt với quá nhiều tử vong, gặp qua rất nhiều gia đình tan vỡ, chỉ cần có thể cứu Ấn Chung Thiêm, cái gì tôi cũng có thể trả giá, bao gồm cùng một người đã có phụ chi phu trên giường!

Sau khi bị người na