
n.
Bên trong gian phòng an tĩnh một trận, hai người chỉ ôm nhau nằm, vốn tưởng rằng cứ kéo dài như vậy thì tay trái vì giữ nguyên tư thế thời gian dài khiến cơ băng chặt, y bất giác được co tay lại đồng thời cánh tay truyền đến đau đớn cảnh cáo ──
“Hix.” Không nhịn được hít một hơi, thế là liền bị người đối diện phát hiện.
“A, thật xin lỗi, áp phải sao?”
Vừa hỏi như vậy, cự ly giữa hai người liền kéo ra, y không hy vọng ấm áp rời đi, Chu Lâm liền ngăn lại động tác muốn dời thân thể ra của Đoan Mộc Thanh Lỗi, vội vàng nói:
“Không, không phải, là tôi giật mình.”
Nhưng cho dù nói không sao, tầm mắt ân cần vẫn còn lưu lại. Đoan Mộc Thanh Lỗi nhìn cánh tay trái Chu Lâm để ngang trước ngực, nhẹ nhàng nắm ngón tay lộ ra ngoài thạch cao.
“Nơi này, bị thương lúc đó sao?”
“Hả? ừ. . . . . . nứt xương nhỏ mà thôi, rất nhanh là tốt rồi, đừng lo lắng.”
Thói quen xoa xoa lỗ tai đối phương thì lại bị bắt được cổ tay, Đoan Mộc Thanh Lỗi dụi mặt vào lòng bàn tay của Chu Lâm, ánh mắt lộ ra thần sắc hối tiếc, buồn buồn nói:
“Những điều khác chưa tính, chẳng qua điều này. . . . . . Sớm biết ngày đó đẩy tên quỷ say lái xe ra ngoài đánh một trận.”
Lòng bàn tay tràn đầy hô hấp ấm áp của đối phương, cảm giác ngưa ngứa cùng giọng nói không cam lòng khiến cho Chu Lâm khẽ cười một chút, sau đó phát hiện người này vẫn dễ thương như vậy, chẳng thay đổi chút nào, cảm giác động tâm cũng không vì bề ngoài cùng sự trưởng thành của hắn mà giảm bớt nửa phần.
Cũng chính là vì vậy mà thời gian bị lãng phí càng làm cho người ta cảm nhận đau lòng. Rõ ràng, rõ ràng muốn luôn ở bên cạnh hắn, kết quả lại nhảy qua thời gian tám tháng, sau đó còn để thằng nhóc chờ đợi mình mười năm trong khi hoàn toàn chưa rõ tâm ý của mình. . . . . . Nếu như một lần lại một lần chờ đợi trong đau khổ là cái giá cao nhất định phải trả để hai người ở chung một chỗ thì tại sao những chuyện này không phải do mình chịu đựng?
“Tôi cũng. . . . . . Muốn đánh gã.” Nhỏ giọng phụ họa theo như vậy, Chu Lâm nâng mặt Đoan Mộc Thanh Lỗi lên dùng sức hôn.
Chẳng qua là dù có hôn nhiều hơn nữa thì cũng không thể bù lại được, bởi vì không thể hối hận vì đã yêu đối phương cho nên dù xảy ra những chuyện làm cho người ta đau lòng cũng không thể hối hận. Chu Lâm cảm thấy hạnh phúc đồng thời cũng nếm vị bất đắc dĩ khổ sở, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại nói với người đàn ông đã không còn là trẻ con nữa:
“Tôi sẽ bù lại cho cậu, sẽ bù lại cho cậu. . . . . .”
Nụ ôn an ủi thậm chí có chút sầu não, bị đối phương hoàn toàn tiếp thu liền từ từ biến chất.
Lúc phát giác thì quần áo trên người đã bị người cẩn thận dịu dàng tránh nơi bị thương mà cởi ra. Cho dù trong phòng có mở máy sưởi thì thân thể vẫn vì bại lộ ở trong không khí mà cảm thấy lạnh lẽo, nhưng rất nhanh lại vì một người khác hôn xuống mà bị điểm lên ngọn lửa .
Quả nhiên là người lớn. . . Tay chân thật đúng là mau a. . . . . .
Vừa lơ đãng cảm thán thì nơi bị bầm trên vai phải bị người nhẹ nhàng cắn, cảm giác nhói đau truyền đến, hung phạm ngẩng đầu lên nhăn mày nói thầm một câu “Đều là mùi rượu thuốc ” .
Nhìn vẻ mặt bất mãn kia y không nhịn được cảm thấy thật dễ thương mà cười lên, đôi môi nóng cháy của đối phương nhân cơ hội đánh lén tiến lên công thành đoạt đất, mùi thuốc có chút sáp khuếch tán ở trong miệng.
“Quả nhiên. . . . . .” Một lần nữa tách ra, Chu Lâm lè lưỡi chế nhạo nói: “Ai bảo cậu cắn.”
“Không được sao?” giọng nói trầm thấp vang lên bên tai khiến cho Chu Lâm ngẩn ngơ, còn chưa trả lời thì lỗ tai đã bị cắn nhẹ. Nhiệt độ từ nơi bị cắn truyền tới, lan xuống cổ sau đó đến toàn thân.
“Này. . . . . .” Muốn nói gì đó nhưng vừa lên tiếng liền dừng lại, bởi vì cái tay vẫn du tẩu ở trước ngực đột nhiên đè xuống nơi nổi lên bên phải, cảm giác quái dị từ nơi đó truyền đến.
Nơi đó của đàn ông không thể đùa, dưới sự kích thích dần dần có cảm giác thũng trướng tê dại, lúc bị hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi thì thân thể phảng phất như có điện vọt qua nảy lên hạ xuống, kinh ngạc với thân thể không tự chủ được mà phản ứng, Chu Lâm trợn to hai mắt nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi đang úp sấp trên người mình.
“Có cảm giác?” hơi có chút ý xấu hỏi, Đoan Mộc Thanh Lỗi cúi đầu, có lẽ muốn cắn bên kia. Chẳng biết tại sao lại cảm thấy không thể để cho hắn làm như thế, Chu Lâm vội vàng lấy tay bảo vệ ngực trái ──
Hai người đồng thời sửng sốt một chút, phản ứng kịp người ở bên trên liền không nhịn được xì nở nụ cười. Bản thân cũng biết phản ứng phảng phất như đang chống cự sắc lang này thật là kém, Chu Lâm ngượng ngùng do dự một chút dời tay đi, phát giác mình không có cách nào ưỡn ngực nói câu “Cậu tiếp tục đi”, chỉ có thể tức giận vươn tay bắt lấy cổ áo của Đoan Mộc Thanh Lỗi, dùng sức kéo xuống người vẫn còn đang cười kia xuống.
Đầu lưỡi đánh vào khoang miệng lần nữa, lần này Chu Lâm chọn lựa tiến công. Cảm giác được hô hấp của người ở trên đã bắt đầu rối loạn, Chu Lâm lấy tay mở nút áo sơ mi của đối phương, lặng yên không một tiếng động luồn tay vào.
Vuốt ve lấy lồng ngực thật dầy, cảm xúc ngoài ý muốn không tồi, lòng