
ện anh đã đi rồi, bị dọa sợ đến mức tôi lập tức đuổi theo ra, thật may là lại nhìn thấy anh quay trở về. . . . . . Vốn muốn lập tức dẫn anh tới, nhưng vừa phát hiện bộ dáng của anh vẫn như mười năm trước, một chút cũng không có đổi cho nên dứt khoát muốn thử, gọi ‘ anh Khiết Văn ’ xem xem. . . . . .”
Nói đến chỗ này, Đoan Mộc Thanh Lỗi đột nhiên dừng động tác, bắt đầu không nhúc nhích nhìn Chu Lâm, nửa ngày sau mới lầm bầm lầu bầu như nói thầm:
“Kết quả thật sự là anh. . . . . . Giống như đang nằm mơ vậy. . . . . .”
Vì giọng nói kia mang theo không thể tin khiến Chu Lâm chần chờ một chút, đưa tay phải vuốt vuốt tóc Đoan Mộc Thanh Lỗi: cho dù biết đối phương đã trưởng thành nhưng vẫn bất giác muốn dùng phương thức này an ủi hắn.
Ngay sau đó lại phát hiện, Đoan Mộc Thanh Lỗi 28 tuổi còn cao hơn 18 tuổi một chút, duỗi tay mới có thể chạm đến, có chút cảm giác mức nước lòng sông chênh lệch mặt biển.
Không chỉ là chiều cao, ngũ quan lúc trưởng thành khác biệt rất rõ so với thời thiếu niên cũng đã nói lên đầy đủ thời gian trôi qua rất lâu. Tay Chu Lâm thuận theo trán đi xuống phía dưới, khẽ vuốt khuôn mặt của Đoan Mộc Thanh Lỗi, muốn xác nhận toàn bộ những nơi đã thay đổi: mi gian, cặp mắt, sống mũi, cùng với gương mặt không còn đường cong nhu hòa.
Kế tiếp, ngón tay chạm lấy đôi môi, lúc y phản ứng kịp thì Đoan Mộc Thanh Lỗi đã nhẹ nhàng ngậm ngón tay y vào trong miệng. Đầu ngón tay truyền tới cảm giác ấm áp khiến cho sống lưng Chu Lâm tê dại một trận. Dừng một chút, y liền tuân theo bản năng rút ngón tay ra, hôn lên.
Trong lúc vô tình, Chu Lâm từ từ bị Đoan Mộc Thanh Lỗi chiếm thế chủ động đẩy ngã trên giường. Dịu dàng hôn thật lâu sau, hai người mặt đối mặt nằm cùng nhau, cự ly gần gũi đưa mắt nhìn lẫn nhau. Một hồi lâu, Đoan Mộc Thanh Lỗi nói như vậy:
“Bây giờ nói đi, xin anh, nói hết tất cả cho tôi biết. . . . . .”
“Ừ. . . . . .”
Không cách nào chống cự giọng nói mềm mại mang theo một tia khẩn cầu này, Chu Lâm nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, hơi có chút hỗn loạn bắt đầu tự thuật, cố gắng đem toàn bộ kinh nghiệm của chính mình nói cho người trước mắt này ──
Từ khi nhặt được đồng hồ đeo tay, đến một lần lại một lần xuyên không.
Lúc nói đến mình lục lọi tìm ra quy tắc xuyên không của đồng hồ đeo tay thì vốn tưởng rằng đối phương sẽ lộ ra vẻ mặt không thể tin được nhưng Đoan Mộc Thanh Lỗi lại chỉ an tĩnh nghe, thỉnh thoảng lấy tay vuốt tóc Chu Lâm.
“. . . . . . Sau đó, tôi xuyên trở về. Cái đồng hồ đó cũng hỏng, tôi tính ngày mốt đưa đồng hồ đi sửa xem. . . . . . còn lại, OVER.”
Giản lược nói xong mọi chuyện, Chu Lâm nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi thủy chung không có phản ứng gì quá lớn, chờ đợi đánh giá cuối cùng của hắn. Trên thực tế nghĩ lại kinh nghiệm mấy tháng trải qua, chính bản thân Chu Lâm cũng sinh ra cảm giác không thể tin, nếu không phải người mình yêu sâu đậm đang ở trước mặt, dường như y sẽ cho rằng đó là một giấc mộng Nam Kha.
── Vậy hắn thì sao? Người nằm ở trước mặt mình này sẽ tin tưởng những lời nói hoang đường đó sao? Đồng hồ đeo tay đã hư không có cách nào làm chứng, có chăng chỉ là lời nói từ một phía của mình, như vậy hắn sẽ tiếp nhận đó là lý do khiến mình biến mất mười năm sao?
Không cách nào biết ý tưởng của người trước mặt, Chu Lâm bắt lấy tay Đoan Mộc Thanh Lỗi, nhẹ nhàng cầm đồng thời cảm thấy thấp thỏm một trận.
“Tôi. . . . . .” im lặng một hồi, cuối cùng đối phương cũng đáp lại, Đoan Mộc Thanh Lỗi ngẩng đầu lên, nói như vậy:
“Tôi đã từng nghĩ cậu là người ngoài hành tinh, cứ mười năm sẽ đến trái đất một lần.”
“Hả? !”
Thoáng sửng sốt một chút, Chu Lâm phản ứng kịp liền nở nụ cười, ngay sau đó chợt hiểu vì sao khi nghe thấy chuyện xuyên không siêu hiện thực thì đối phương cũng có thể mặt không biến sắc.
Tâm tình khẩn trương buông lỏng xuống, lập tức bị người bất mãn hôn che miệng, kết quả vui vẻ cười đồng thời hơi thở cũng rối loạn. Đoan Mộc Thanh Lỗi ôm lấy Chu Lâm, phảng phất giống như thằng nhóc con giận dỗi nói lẩm bẩm:
“Không cho phép, tôi nghiêm túc nghĩ như thế đấy. . . . . . sau khi cậu biến mất mẹ tôi đã kể cho tôi nghe chuyện lúc tôi còn bé, bà ấy nói tôi đừng lo lắng, nói năm đó cậu cũng đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên không hề có tin tức như vậy. Hơn nữa. . . . . .”
“Hơn nữa?”
“Hơn nữa, trừ điều đó ra, tôi không có cách nào tìm được lý do có thể giải thích vì sao cậu lại đột nhiên biến mất. . . . . . Cứ thế, ngay cả gọi cũng không kịp, cậu đột nhiên biến mất ở trước mắt tôi. . . . . . Loại chuyện đó, ” giọng nói chợt có một tia nghẹn ngào, Đoan Mộc Thanh Lỗi dừng một chút, đầu tựa vào vai Chu Lâm:
“Loại chuyện đó, xin cậu, đừng làm cho nó xảy ra nữa.”
Chu Lâm ôm lấy Đoan Mộc Thanh Lỗi. Mặc dù cũng từng tưởng tượng đến phản ứng của thằng nhóc khi mình đột nhiên biến mất nhưng cho tới bây giờ mới có cảm thụ chân thực. Thân thể từ từ bị ôm sát, cảm giác sợ hãi đối phương từng trôi qua truyền tới rõ ràng. Chu Lâm nhẹ nói “Sẽ không, sẽ không biến mất nữa”, sau đó thu lại năm ngón tay nắm chặt áo phía sau lưng Đoan Mộc Thanh Lỗi giống như đang đảm bảo với hắ