
n bàn đạp, lao ra từ con phố nhỏ cạnh đó, hì hà hì hục đến trước mặt chúng
tôi. Cô nhìn một lượt đội hình chúng tôi, chống chân xuống, giữ vững xe nói:
“Cười cái gì chứ, xe không sợ cảnh sát bắt sao?”
Có người bắt đầu chửi, tôi chống lên vai Bạch Hàn, hít
một hơi mượn lực liếc nhìn xung quanh, nhân tiện nhảy lên phía trước bọn họ.
Bạch Hàn dụi thuốc, vỗ tay nói: “Cô em đáng yêu thế này chúng mày cũng chửi,
còn có lương tâm nữa không hả?” Tôi nhân cơ hội đi đến trước An Tín, khẽ nói:
“Cô mau đi đi, sau này đừng đến đây nữa”.
An Tín đưa mặt lại gần, ngó nghiêng một hồi mái tóc
dài chấm vai của tôi: “Ơ, cậu có phải là tiểu mập đâu!”
Vậy tôi là ai?
Tôi không hỏi, trước sau cũng không có dũng khí để
hỏi.
Nhìn đôi mắt hoàn toàn xa lạ của cô, tôi biết cô đã
quên tôi rồi, cậu bé từng bị cô “chỉnh” từ rất nhiều năm trước. Tiểu mập cuối
cùng cũng bị cô lôi đi, cô tìm thấy mục tiêu cần tìm, túm chặt lấy cậu ta,
không hề chút nào, đến xe đạp cũng không cần nữa.
Tôi đua xe thay cho tiểu mập, gặp chỗ quẹo, đâm phải
hàng rào bảo vệ, nằm viện mất mười ngày. Anh nghe tin vội vàng lao tới, bóp cổ
tôi nói: “Lần sau chết thì chết cho gọn vào, đừng liên lụy ông béo phải thấp
thỏm lo âu. Mày còn không biết sao? Ông béo đêm đêm cùng tao đi tìm mày, bệnh
cao huyết áp tái phát rồi”.
Tiểu mập xách hoa quả đến thăm tôi, tôi hỏi nó: “Ông
béo sao rồi?”
“Bệnh cũ ấy mà, uống thuốc vào là được”.
“Vậy – cô gái nhà họ An thì sao?”
“Ai cơ? Cô nàng tóc xoăn á?”
Tôi vỗ đầu nó một cái: “Người ta là lưu học sinh, lớn
hơn cậu, phải gọi là chị”.
Tiểu mập hừ mũi coi thường: “Cô ta á? Còn đòi làm chị?
Hôm qua cướp mất máy điện tử của em, làm hỏng rồi mới trả lại cho em. Cô ta còn
hỏi em một lô một lốc những câu quái dị hiếm thấy, ầm ĩ làm con lợn hoa nhà em
không đẻ nổi”.
Tôi bật cười, có vẻ không đồng tình còn hơn cả cậu ta.
Cậu quả nhiên không chịu thua, kêu lên: “Trong bụng An tóc xoăn không uống được
lấy một giọt mực nước ngoài, toàn một đống câu hỏi về Đậu Xanh với Thủy Tiên,
em bảo chị ta kể chuyện Bổng Tử Quốc[9'>, chị ta lại kể nào là cuộc vận động
Gwangju, Jun In Kwon với cả cái gì mà “đôi mắt Hàn Quốc”, tóm lại là thứ điểu
ngữ[10'> em nghe không hiểu”.
[9'> Tên gọi khác chỉ Hàn Quốc: bắt nguồn
từ thời thế chiến thứ hai, do Nhật Bản không đủ quân thống trị ba tỉnh vùng
Đông Bắc Trung Quốc là Hắc Long Giang, Cát Lâm, Liên Ninh, lại không tin tưởng
Hán gia và ngụy quân Trung Quốc, cho nên mới lôi một số cảnh sát từ Triều Tiên
sang, những cảnh sát không được phát vũ khí, chỉ có cây gậy, bọn chúng cậy thế
ức hiếp người dân Trung Quốc địa phương, nên dân chúng gọi là bổng tử (cây
gậy).
[10'> Tiếng chim.
Sự việc sau đó chứng minh tiểu mập không gạt tôi. Ông
béo cũng vào viện thăm tôi, khuyên nhủ hết nước hết cái: “Đông Tử, cháu là đứa
trẻ ta trông từ nhỏ đến lớn, loáng cái đã gần mười năm rồi. Ông béo cũng không
còn sống được mấy năm nữa, nhưng cháu với tiểu mập mà không chịu phấn đấu, lão
không sao yên lòng được”.
“Cháu xem, trong ngõ chúng ta đàn ông nhà nào hoàn
cảnh nhất, chính là thầy An Tử Hàm. Ông thu nhận người phụ nữ Hàn Quốc không hộ
tịch, vui vẻ giúp đỡ bà ấy, kể cả phải đi làm kế toán mỏ cũng phải chữa khỏi
bệnh cho bà ấy. Đứa con gái ông ấy nhận nuôi, bị tự kỷ từ nhỏ, cái này cháu
cũng biết rồi đó, nhưng giờấy nuôi dưỡng thành người rồi, hai hôm trước nó chơi
ở chỗ ông, giúp ông trông cửa hàng cả một ngày trời, còn nói chuyện được với
người nước ngoài nữa”.
Ông béo vỗ vỗ vai tôi, thở dài: “Đông Tử, tỉnh lại đi
cháu, với điều kiện tốt như cháu, nên làm điều gì thực tế hơn, cái khác ông
không nói, cháu cứ học thầy An, sống cho ra dáng một người đàn ông!”
Tôi nhắm mắt tựa thành giường, trong đầu toàn là hình
ảnh tóc xoăn tung bay. Tôi nghĩ mình cũng không thể tiếp tục sống như thế nữa,
nếu không mấy năm nữa cô ấy thấy tôi, vẫn sẽ ngó lơ mà thôi.
Trước khi đi, ông béo nói với tôi “vô địch liệu dưỡng
nhân tâm pháp” của An Tín, tổng cộng chia hai bước. Lúc cháu buồn, cô ấy sẽ nói
với cháu: “Một hôm, đậu xanh chia tay bạn gái. Cậu ta rất buồn, thế là cậu cứ
khóc, khóc mãi, khóc hoài, … kết quả là… cậu nảy cả mầm”.
“Đậu xanh sau khi nảy mầm rất chi là si tình
nhé, cậu ta lại chạy tới trước cửa nhà bạn gái, đợi cô hồi tâm chuyển ý, thế là
cậu ta cứ đợi, đợi mãi, đợi hoài, kết quả là mùa hè đến… mưa một trận như trút
nước… hoa thủy tiên”.
An Tín từ cô bé xanh xao ngày nào đã lớn thành
hạt dẻ cười xinh đẹp, liệu tôi có thành hoa thủy tiên được không? Không còn chỉ
biết yêu bản thân như trước, đợi lúc cô không chú ý, xuất hiện trước mặt cô,
gợi cho cô những ký ức sâu đậm?
Sâu sắc như của tôi vậy?
Tôi đi tìm Bạch Hàn, nói với cậu ta tôi muốn ra khỏi
xã đoàn, bắt đầu làm lại cuộc đời. Bạch Hàn nhìn tôi thật lâu rồi mới nói: “Tốt
thôi, người anh em muốn thay đổi cách sống cũng tốt, sau này có chuyện gì cần
tôi sẽ đứng ra giúp cậu”.
Rượu chia tay nhất định không thể thiếu, tôi uống đến
say mèm. Nửa đêm tôi ra khỏi căn hộ của cậu ta, lần theo cột đèn đi về hư