
n.”
Kinh thành ? Tuy rằng ở xa
nơi đây, nhưng mà cũng không sao. Thu Nhị nương trong lòng càng thêm hài lòng, hỏi dò : “Không thể tưởng tượng được một người trẻ tuổi như vậy
mà đã đi xa để làm ăn, không biết công tử đã có vợ con chưa ?”
“Nhị nương——” Ngư Ấu Trần rốt cuộc không nhịn được lớn tiếng nói, “Hắn là…..”
Ngư Ấu Trần lúc nãy còn định giới thiệu hắn với hai người, thế mà cha cô
cùng Nhị nương lại mở miện trước hỏi này hỏi nọ, người ta không biết thì còn tưởng họ đang chọn con rể. Vạn nhất họ dọa dê béo chạy mất thì sao ? Ba trăm lượng của cô thế nào ?
“Ấu Trần !” Ngư Diệu Thiên giọng nói trầm xuống, ”Trưởng bối đang nói chuyện, thân là nữ nhi, con sao có thể tùy tiện xen vô ?”
Ngư Ấu Trần không thể tin vào tai mình, cha cô cho tới nay chưa bao giờ
dùng các quy củ này bắt ép cô. Sao giờ lại mắng cô chứ ? Đang muốn mở
miệng nói lại, nhưng thấy Ngư Diệu Thiên trừng mắt nhìn, cô chẳng dám
nói gì nữa, túm tay đằng sau mà vò vò cho đỡ tức.
Quân Vô Nặc làm như không thấy, tiếp tục đáp : “Vãn bối vẫn chưa cưới vợ, cũng không có nạp thiếp và cũng chưa có con.”
Nghe hắn nói vậy, Thu Nhị nương lẵng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Nhìn công tử chắc cũng đã 20 tuổi, sao lại vẫn chưa thành thân ? Hay là đã có hôn ước ? ”
Tầm mắt Quân Vô Nặc khẽ liếc nhìn về phí Ngư Diệu Thiên
và Ngư Ấu Trần đang đứng đằng sau, chậm rãi đáp : “ Vãn bối vẫn chưa có
hôn ước với ai.”
Không biết có phải chính mình hoa mắt không, Ngư Ấu Trần cảm thấy dê béo nhìn cô có vẻ —- nghiền ngẫm.
Chẳng lẽ tên dê béo này cũng nhìn ra ý đồ của Nhị nương ? Thật không hiểu đầu óc hắn chứa gì trong đó, sao mà ai hỏi gì thì đáp cái đó chứ.
Thu Nhị nương hai mắt sáng ngời, vui mừng nói : “Vậy công tử cùng Trần Nhi nhà chúng tôi là……”
Lo sợ Nhị nương sẽ nói ra cái gì sẽ làm cho dê béo cười nhạo, Ngư Ấu Trần
bất chấp mọi thứ, chen vào nói : “Bằng hữu ! Hắn là bằng hữu mà con mới
kết giao,sẽ ở trong phủ chúng ta vài ngày, cho nên 2 người không cần hỏi nhiều quá.”
“Ở lại trong phủ ?” Thu Nhị nương vui mừng lại càng
thêm vui mừng, “Được được, muốn ở bao lâu cũng được. Công tử đi xa chắc
là mệt lắm rồi, phải nghỉ ngơi trước đã. Lâm quản gia, nhanh đi sắp xếp 1 gian phòng.”
Nhìn vẻ thất thường của cha cùng Nhị nương, Ngư Ấu
Trần chỉ còn biết trợn to hai mắt mà nhìn. Mọi sắp xếp của cô tự nhiên
biến đâu hết rồi, nhưng điều duy nhất đáng ăn mừng là – dê béo ở lại phủ coi như đã giải quyết xong.
“Trần nhi, còn đứng đó làm gì, mau
trở về phòng rửa mặt chải đầu đi.” Thu Nhị nương kéo kéo Ngư Ấu Trần bộ
dạng thất thần, rồi xoay qua nói với Ngư Diệu Thiên : “Lão gia, ngài đưa Vô Nặc đi tắm, đổi quần áo trước đi, lát nữa có thể dùng cơm chiều.”
Dù Ngư Ấu Trần xưa nay không câu nệ tiểu tiết, nhưng cô cũng bị hai tiếng
“Vô Nặc” của Nhị nương làm nổi da gà, cô quay đầu nhìn Quân Vô Nặc thì
cha cô đã dẫn hắn đi về phía bên kia.
“Được rồi, đừng nhìn. Nhị
nương biết tâm tư của con, nhưng mà ngoan ngoãn trở về phòng rửa mặt cái đã, lát hồi lại gặp nhau mà.” Thu Nhị nương thấy Ngư Ấu Trần luyến tiếc Quân Vô Nặc, vừa kéo cô về phòng, vừa trấn an.
“Nhị nương, hắn chỉ là đi ngang qua đây làm ăn.” Ngư Ấu Trần cố tình nhắc lại điều lúc nãy dê béo nói.
Ai ngờ, lời này nghe vào tai Nhị nương lại thành một ý khác, “Đứa ngốc,
hắn đã nói ở lại phủ tướng quân, thì chắc chắn cũng có ý với con. Con
còn không nghe hồi nãy hắn nói là chưa thành thân sao.”
Nói tới
đây, Thu Nhị nương vỗ vỗ vai cô : “Nếu như hắn không có ý gì với con,
nhưng giờ cũng đã ở trong phủ, có hội rất hiếm có. Con yên tâm, có Nhị
nương ở đây, hắn không cưới con cũng không được, bảo đảm hắn co đường đi vô mà không thể nào ra được.”
Khi Phó Thiếu Dương cùng Thần
Sương thành thân, Thu Nhị nương đã cảm thấy có lỗi với Ấu Trần, hôm nay
lại có lời đồn đãi, bà lại càng hối hận hơn, sợ sẽ làm vỡ lỡ hạnh phúc
cả đời của Ấu Trần, nhưng ông trời quả nhiên có mắt, lại đưa đến 1 nam
nhân hoàn mỹ vậy, dù cho bà có liều mạng già cũng phải kết hợp chuyện
tốt này.
Ngư Ấu Trần đương nhiên không biết suy nghĩ của Nhị
nương, nhưng thật ra đối với lời nói lúc nãy của bà làm cô nhìn bà với
cặp mắt khác xưa. Sống cùng nhau 18 năm, sao cô không hề biết Nhị nương
lại có tiềm chất làm chưởng quầy của hắc điếm ? Sớm biết như vậy thì cô
đã mời bà làm chưởng quầy của “Giang hồ khách điếm” rồi.
Nhưng
xem ra Nhị nương và cha cô đã hiểu lầm rất lớn, cô không biết giải thích làm sao cho họ hiểu, chẳng lẽ kể cho họ biết mình đi lừa tiền người
khác sao ?
Thôi kệ, dù sao hắn cũng chỉ ở đây có 5 ngày, cha cùng Nhị nương cũng sẽ hiểu rõ mọi chuyện, cho nên đơn giản là không cần
giải thích.
Mà Nhị nương cũng không tính buông tha cô, vừa đi vừa tò mò hỏi : “Trần nhi, hai con sao lại quen biết nhau ? Hắn gặp con khi con vẫn mặc quần áo nữ nhi hay sao ?”
Thấy cô không trả lời, Thu Nhị nương cũng không từ bỏ ý định, “Đúng rồi, hai con quen nhau bao lâu rồi ? Hôm nay… trên đường lớn hắn có nghe có thấy gì không ?”
“Thế nào Trần nhi ? Con nói với Nhị nương đi, Nhị nương sẽ thay con quyết định….” Tắm r