
phải cũng nên chúc mừng ta ?”
Cô cố ý nói thẳng trước mặt hắn, hy vọng cha cô có thể thay đổi chủ ý. Tuy rằng cô không biết Quân Vô Nặc đã làm cách gì để cha cô đồng ý gả cô
cho hắn, nhưng cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, lại càng không để hắn
thực hiện được gian kế của mình, còn làm tổn thương Vân Khởi.
Quả nhiên, ý cười trên mặt Quân Vô Nặc nháy mắt đọng lại, nhìn lướt qua Vân Khởi đang đứng bên cạnh. Vân Khởi không ngờ Ngư Ấu Trần lại ở trước mặt mọi người đem chuyện này nói ra, trong lòng nóng giận cũng giảm đi,
không hề nói nhiều, xoay ngươi đi vào thư phòng.
“Hiện tại ngươi
đã hài lòng chưa ?” Chờ cửa thư phòng khép lại, Ngư Ấu Trần khiêu khích
nhìn về phía Quân Vô Nặc, “Cái gì cũng có thứ tự trước sau, cho nên, làm ngươi khổ tâm bày ra trăm phương ngàn kế, nhưng ta muốn nói cho ngươi
biết, ta đã đáp ứng Vân Khởi, ta sẽ gả cho huynh ấy.”
Quân Vô Nặc trầm ngâm, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, Ngư Ấu Trần nhìn thẳng hắn, không chút khiếp sợ.
Hắn lúc nào cũng vậy, luôn dùng đôi mặt đẹp của hắn dụ hoặc cô, cô sẽ mềm
lòng ngay. Nhưng giờ phút này hắn vẫn dùng đôi mắt đó nhìn, làm cho
ngươi ta rất chán ghét.
“Tìm một chỗ đi.” Quân Vô Nặc đột nhiên mở miệng, “Đến phòng ngươi ? Hay là đến phòng ta ?”
“Ách? Ý ngươi là gì ?” Hắn nói chuyện không đầu không đuôi làm cho Ngư Ấu
Trần ngẩn ra, chờ đến khi hồi phục, cô lập tức giận dữ, mắng, “Ngươi là
đồ vô sỉ ! Đê tiện ! Đáng khinh ! Dâm tặc !”
Xem cô như muốn giết hắn, Quân Vô Nặc mới cười giải thích, ”Không phải tốt lắm sao, hồi phủ
ta trả tiền cho ngươi, chuyện này không nên để bọn hạ nhân biết.”
À, ngân lượng, chuyện trục lợi quan trọng vậy mà cô đã quên. Tuy rằng cô
không biết rốt cuộc hắn đã làm gì, nhưng nếu hắn đã chủ động mở miệng,
cô cũng không cần phải kiêng nể. Dù sao đây cũng là phủ tướng quân, cô
không tin hắn có thể làm gì cô.
Được, trước tiên phải nhận tiền, sau đó sẽ từ từ tính sở với hắn. Nghĩ như vậy, cô đáp, “Được, đến phòng của ta.”
Quân Vô Nặc không nói thêm gì, nhìn Chỉ Huyên ý bảo hắn không cần đi theo,
đi theo sau Ngư Ấu Trần, thừa dịp bốn bề vắng lặng, thấp giọng hỏi, “Vừa rồi, ngươi tưởng ta muốn làm gì ngươi ?”
Ngư Ấu Trần đỏ mặt, tức giận liếc hắn, nói, “Nếu ngươi không muốn biến thành phân bón hoa trong phủ tướng quân, thì câm miệng lại cho ta.”
Quân Vô Nặc thức thời gật đầu, khóe môi hiện lên ý cười. Xem ra, tương lai của hắn sau này sẽ không có ngày bình yên. Quân Vô Nặc hào phóng đưa ngân phiếu, điều này làm cho Ngư Ấu Trần có chút
kinh ngạc, cô đem trả ngọc bội cho hắn, hắn cũng không có nói gì thêm.
“Cầm đi, đây là chút thành ý của ta.”
Ngư Ấu Trần nhìn chằm chằm hắn, cũng không nghĩ nhiều đem ngọc bội trả lại
cho hắn, “Vô công không thụ lộc, ngươi đã trả tiền, chúng ta coi như
không ai thiếu nợ ai, ngươi cầm ngọc bội đi.”
Quân Vô Nặc có chút ngoài ý muốn, thấy thái độ kiên quyết của cô, hắn tự giễu cười, nói, “Xem ra, ngươi thực giận ta.”
Hắn biết vậy là tốt rồi. Ngư Ấu Trần nghênh mặt, nói, “Nếu đã vậy, ngươi có phải nên rồi khỏi phủ tướng quân không ?”
Quân Vô Nặc nhíu mày, “Hy vọng ta đi lắm sao ?”
“Ngươi tưởng có người thích ở chung với một kẻ lừa đảo hay sao ?” Ngư Ấu Trần
lạnh nhạt nói, “Xem như ngươi cũng có bản lĩnh, khiến cha ta đứng về
phía ngươi, nhưng mà ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có làm càn, nếu bây
giờ ngươi không đi, ta sẽ khiến ngươi phải lếch ra khỏi phủ tướng quân.”
Trong mắt cô viết rõ ràng “nói được thì làm được”, Quân Vô Nặc cũng chưa từng nghi ngờ điểm này, nhìn ngọc bội ở trong tay, hắn mới chậm rãi đáp,
“Thật đáng tiếc, chỉ sợ không thể như ngươi mong muốn.”
“Ngươi…”
Ngư Ấu Trần tức giận đến đỏ mặt tía tai, muốn xông đến cắn chết hắn.
Nhưng mà, giận thì giận, cô vẫn giữ vững lý trí, “Tốt, chúng ta đây thử
xem, cha ta rốt cuộc là nghe theo lời ngươi hay là lời của ta.”
Trong 18 năm này, cha luôn thương yêu chiều chuộng cô. Cô không tin cha lại
nhẫn tâm làm trái với tâm ý của cô. Nếu hắn thà chết không đi, cô vừa
vặn có cơ hội dạy cho hắn một bài học, sẵn vì dân trừ hại.
Suy
nghĩ của cô toàn bộ đều hiện hết trên mặt, Quân Vô Nặc nhìn có chút
buồn cười, nhưng cũng không so đo với cô, nói, “Đã như vậy, chúng ta thử đánh cuộc xem cha ngươi nghe lời ngươi hay là nghe lời của ta ?”
“Hừ, đánh cuộc thì đánh cuộc.” Ngư Ấu Trần hoàn toàn không phát giác chính
mình đang đưa mình vào rọ, ngang nhiên khiêu chiến với hắn, “Nếu ngươi
thua, từ nay về sau không được bước vào phủ tướng quân nửa bước, hơn
nữa, còn phải ở quán trọ làm trâu làm ngựa ba tháng, tùy ý ta sao bảo,
không có tiền công, chỉ được ăn cơm.”
“Được.” Quân Vô Nặc sảng khoái đáp lại, ánh mắt thú vị nhìn cô, “Còn nếu ngươi thua thì sao ?”
Ngư Ấu Trần căn bản không nghĩ đến bản thân sẽ thua cuộc, nói, “Tùy ngươi xử trí.”
Hắn chờ chính là câu nói này của cô, Quân Vô Nặc mấp máy môi, che giấu ý
cười, nói, “Nếu ngươi thua, phải đồng ý gả cho ta, và từ nay về sau phải cam tâm tình nguyện gọi ta một tiếng phu quân, thế nào ?”
“Ngươi…” Ngư Ấu Trần lần nữa ngậm miệng lại, nhưng không đợi cô nói thêm gì