Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324164

Bình chọn: 8.00/10/416 lượt.

họa lại hình ảnh mẹ Võ đang ngủ. Hình vẽ trên giấy sinh động như người thật, tôi ghé sát vào nhìn, không cẩn thận động vào anh ta. Trương Văn thấy là tôi, liền đứng lên gấp bản vẽ lại, rời khỏi phòng mẹ Võ không nói một lời. Tôi cô đơn nhìn bóng lưng của anh ta, xem ra anh ta thật sự rất ghét tôi.

Chỉ còn hơn một tháng nữa là đến cuộc thi tiếng Anh cấp bốn, tôi càng hăng hái học tập, thậm chí lúc ăn cơm thỉnh thoảng cũng lẩm bẩm tiếng Anh trong miệng. Mẹ Võ thấy thế, bảo bác sĩ Võ và Vũ Đạo bớt chút thời giờ giúp tôi. Hai người bọn họ cũng vui vẻ đáp ứng. Sau buổi cơm tối, bác sĩ Võ và Vũ Đạo bảo trước tiên sẽ sát hạch trình độ ngoại ngữ cơ bản của tôi, sau đó sẽ suy nghĩ xem nên giúp tôi thế nào.

Đầu tiên, Vũ Đạo huyên thuyên nói một đoạn ngắn. Thôi rồi, tôi chẳng nghe hiểu được câu nào, đau khổ lắc đầu. Sau đó, bác sĩ Võ cũng bô lô ba la giảng giải một chuỗi, tôi vẫn nghe không hiểu, vì vậy lắc đầu càng thêm đau khổ. Sau đó, bọn họ anh một đoạn tôi một đoạn, tôi cứ như đang nghe tiếng trời vậy. Cuối cùng tôi đành đau đớn bịt lỗ tai, lòng tin hoàn toàn đánh mất. Lúc này, Vũ Đạo nói một đoạn cuối cùng, tốc độ nói cũng chậm hơn nhiều, rốt cục tôi đã nghe hiểu rõ hơn phân nửa. Vũ Đạo nói xong, hỏi tôi: “Khẩu âm Oxford của anh thế nào?”

Tôi gật đầu không ngừng, “Rất hay!”

Bác sĩ Võ ho khan một tiếng, nghiêm túc giải thích: “Được rồi, căn cứ vào tình hình lúc nãy, anh đánh giá một chút về trình độ ngoại ngữ của em nhé. Em... không biết tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Thuỵ Điển, chỉ biết tiếng Anh!”

Đồng ý với hai người đoạn cuối cùng lúc nãy là tiếng Anh, còn lại đều là tiếng nước khác! Hai cái tên cầm thú này!

“Tiếp theo sẽ là khảo sát trình độ tiếng Anh của em!” Vũ Đạo lại nói một đoạn tiếng Anh, nhưng lần này đoạn văn lại rất dài, khó hơn nhiều, tôi chỉ có thể xác định đó là tiếng Anh, nhưng lại không hiểu ý nghĩa của toàn đoạn là gì. Cuối cùng Vũ Đạo dùng một câu "UNDERSTAND?" (Em hiểu chưa?) để kết thúc. Buồn chết mất, nếu nói câu mà tôi nghe hiểu rõ nhất thì chính là câu cuối cùng này.

Vũ Đạo nhìn vẻ mặt mờ mịt của tôi, vỗ vỗ bả vai tôi, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Tôi rất vui, em rất yêu nước, bản sắc văn hóa nước ta nhờ em phát triển vậy!”

Sau đó thất bại quay sang bác sĩ Võ, “Đến anh đấy.”

“Được!” Bác sĩ Võ vui sướng hài lòng ngồi xuống, tôi lập tức cảm thấy nguy hiểm gần kề, nhìn thái độ của bác sĩ Võ, hình như là ý tại ngôn ngoại, cuối cùng cũng đến phiên ta rồi. Bác sĩ Võ suy nghĩ xong, liền đưa ra ý kiến: “Chúng ta tìm kiếm đường tắt đi.”

“Đường tắt gì cơ?”

“Gần đây anh đang nghiên cứu thuật thôi miên, anh sẽ thôi miên em thành người Anh, thế không phải ngon rồi sao.”

“Được ạ! (Tôi phản đối! )” Tôi và Vũ Đạo cùng lúc lên tiếng.

“Vì sao anh lại phản đối?” Tôi quay sang hỏi Vũ Đạo.

“Lẽ nào đến giờ em còn chưa hiểu được sự nguy hiểm trong những ý tưởng kỳ quái của anh ấy ư?” Vũ Đạo liếc mắt nhìn bác sĩ Võ, “Lát nữa nói không chừng anh ấy thôi miên em thành một con ếch, bắt em diệt ruồi, muỗi, gián trong nhà chúng ta bằng lưỡi đấy!”

“Không phải chứ.” Tôi lập tức dao động, vẫn là Vũ Đạo nhận thức vấn đề sâu sắc. Bác sĩ Võ thấy hai người chúng tôi đứng trên cùng một chiến tuyến, đành nói: “Có Võ nhị giám sát bên cạnh là được rồi.”

Vũ Đạo vẫn không nhúc nhích, bác sĩ Võ kéo anh ta qua, nói nhỏ sau lưng với anh ta mấy câu, sau đó tôi liền thấy vẻ mặt Vũ Đạo dao động. Lẽ nào Vũ Đạo cũng có nhược điểm trong tay bác sĩ Võ?

Vẻ mặt của Vũ Đạo ngược lại khiến tôi bắt đầu bất an, bác sĩ Võ cũng không để lỡ cơ hội mà khuyên bảo: “Tiểu Dung, với trình độ tiếng Anh cơ bản của em lúc này, để qua được cấp bốn có chút khó, cho nên chỉ có thể được ăn cả ngã về không thôi!”

Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy lời bác sĩ Võ nói cũng không phải không có lý, nhưng tôi vẫn không yên lòng, vì vậy lại dặn dò Vũ Đạo: “Anh nhất định phải giám sát cho kỹ đó!”

“Anh lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, sẽ ngăn anh ấy lại trước khi xảy ra vấn đề!” Vũ Đạo thề hẹn.

“Nhân cách? Anh lấy cái gì mà mình có ra bảo đảm có được không?” Tôi lầm bầm.

Vũ Đạo cười cười, “Dùng quyền chủ nợ của tôi đảm bảo được chưa.”

“Vậy còn tạm được.”

Sau đó, bác sĩ Võ lấy tay chậm rãi xoay tròn trước mắt tôi, lăn qua lăn lại nửa ngày, đầu óc tôi cũng sắp hôn mê nhưng vẫn không thành công, đang lúc tôi chuẩn bị từ bỏ, ý thức lại dần dần biến mất...

Chờ lúc tôi khôi phục lại ý thức, đã thấy bác sĩ Võ nhìn tôi cười rất khả nghi, mà mặt Vũ Đạo lại hơi đỏ. Tôi vội vàng gặng hỏi, bác sĩ Võ ài một tiếng, “Tiểu Dung ơi, em bị thôi miên thành người Anh quốc xong, cứ như một đứa bé thiểu năng người Anh vậy, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không xong!”

“Không cần các anh dạy thêm nữa!” Tôi bực bội chạy về phòng mình. Vừa vào phòng, tôi lo lắng soi gương nhìn miệng mình một chút, không phát hiện cái gì lạ thường. Nghĩ kỹ lại, nếu thật sự giống một đứa bé người Anh thiểu năng thì Vũ Đạo cũng đâu có lý do đỏ mặt chứ? Để tôi chịu thôi miên, rốt cuộc trước đó bác sĩ Võ đã nói gì với Vũ Đạo? Mà trong lúc thôi miên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?

Tiết Cơ học của


Disneyland 1972 Love the old s