Duck hunt
Đời Không Như Là Mơ

Đời Không Như Là Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324434

Bình chọn: 7.5.00/10/443 lượt.

đi, Jim.” Mẹ quay sang tôi. “Con yêu, đợi chút. Chúng ta muốn gặp Wyatt.” Mẹ với tới tờ lịch treo cạnh tủ lạnh. “Hãy hẹn ngày bây giờ luôn đi.”

“Ôi, mẹ, mẹ biết rồi mà. Anh ấy bận lắm. Và hơn một tuần nữa thì anh ấy phải đi, ừm… tư vấn ở Boston mấy ngày. Ở tận… Úi, con phải đi rồi. Gặp lại bố mẹ sau. Con sẽ báo lại với mẹ về ngày hẹn.”

Khi tôi đi loanh quanh để làm việc của mình, Angus ngồi trên lòng, giúp tôi ghì tay lại, dường như câu chuyện của mọi người – sự tích gặp nhau của họ – cứ trở đi trở lại trong đầu tôi. Bố mẹ tôi đến với nhau khi bố làm nhân viên cứu hộ còn mẹ thì đang bơi ở hồ Waramaug, giả vờ bị chìm để đùa bạn bè. Lúc đó mẹ 16 tuổi, chỉ đang nghịch dại, và nếu bố là người ít chân chất hơn, có lẽ bố đã nhận ra điều đó. Chuyện xảy ra, bố lôi mẹ lên khỏi hồ, phát hiện ra trong phổi mẹ hoàn toàn không có nước, mắng mỏ mẹ thậm tệ đến nỗi mẹ bật khóc. Và như thế, bố mẹ tôi đã yêu nhau.

Margaret và Stuart gặp nhau trong một cuộc tập dợt chữa cháy ở Harvard. Đó là một đêm tháng Giêng lạnh giá, và Margs chỉ mặc độc có bộ quần áo ngủ. Stuart đã quấn chị trong chiếc áo khoác của anh và để chị ngồi trong lòng sao cho chân chị không phải chạm xuống tuyết. Anh đưa chị trở lại phòng ký túc xá (và thẳng lên giường, theo diễn biến câu chuyện).

Tôi cũng muốn có một câu chuyện. Tôi không muốn kể, “Ô, bố và mẹ gặp nhau trên một trang web vì cả hai bố và mẹ đều quá đỗi tuyệt vọng nên chẳng nghĩ được đến cái gì khác.” Hay, “Mẹ lừa bố vào phòng bằng cách giả vờ là mẹ không thể tự chọn được bóng đèn và lúc nào cũng trang điểm.”

Andrew và tôi cũng từng có một câu chuyện. Một câu chuyện khá tuyệt. Có bao nhiêu người có thể nói họ đã từng gặp chồng mình khi nằm chết ở Gettysburg chứ? Chuyện đó đáng yêu chết đi được. Và tất nhiên, tôi nhắc nhở mình nghiêm khắc, đẩy nhẹ đầu Angus ra để thấy đường, rằng Natalie và Andrew cũng có một câu chuyện rất tuyệt nữa. Bố đã đính hôn với chị của mẹ, nhưng chỉ một lần nhìn thấy Natalie, bố đã biết ngay mình chọn nhầm người con gái khác nhà Emerson! Ha ha ha ha!

“Dừng lại,” tôi tự rít lên với bản thân. “Rồi mày sẽ tìm được ai đó. Chắc chắn thế. Anh ấy không cần phải hoàn hảo. Chỉ cần đủ tốt. Và, phải, Natalie và Andrew rất có thể sẽ làm đám cưới. Chúng ta biết điều đó. Chúng ta không ngạc nhiên. Chúng ta sẽ tiếp nhận tin đó thật vui vẻ.”

Nhưng tôi không thể lung lay nổi cảm giác u buồn sâu trong lòng khi làm mấy việc vặt… qua cửa hàng tạp hóa, tiệm giặt là, cửa hàng rượu để mua ít rượu vang trắng ngon và rẻ. Ở tiệm rượu: Anh giới thiệu mấy loại rượu, chúng tôi nói chuyện… Anh đã dành trước một chai, thấy chưa, nó ở đằng kia, trên giá ấy. Bất hạnh thay, người đàn ông phía sau quầy ở tiệm rượu lại 60 tuổi, nhẫn cưới trên tay, cùng với cả chục cân thịt nữa. Ở chợ: Chúng tôi tình cờ đụng nhau ở thùng hàng Ben & Jerry, tranh luận xem Vanilla Heath Bar hay Coffee Heath Bar tốt hơn, và vẫn không thể đồng tình được. Nhưng, không, người duy nhất đứng trước thùng Ben & Jerry là một cô bé khoảng 12 tuổi, dường như đang nhặt lấy nhặt để bánh Cinnamon Bun. Ở tiệm giặt là: Anh ấy đến lấy một bộ comple, tôi cần đồng phục sĩ quan quân miền Nam… Ôi chao, người duy nhất ở tiệm giặt là là một người phụ nữ dịu dàng nhỏ bé, chủ tiệm. “Cẩn thận đừng để dính đạn nhé!” bà nói, đưa cho tôi bộ quần áo.

“Lĩnh đạn là toàn bộ mục đích đấy ạ,” tôi nói. Nụ cười cảm giác thật gượng gạo.

Về tới nhà, tôi cất chỗ đồ tạp phẩm đi, giằng hộp tampon ra khỏi Angus và thay vào đó, đưa cho nó que nhai làm sạch răng, rót một ly rượu và đi lên tầng áp mái với bộ đồng phục. Có phải tôi vẫn luôn xếp gọn bộ đồng phục của mình trên tầng áp mái không? À, không, không cho tới mùa đông, thường là thế, nhưng có vẻ như tối nay thì nó là một ý tưởng tốt. Và tôi không bật đèn, vì tôi biết đường quá rõ rồi.

Anh ta có ở đó, Callahan O'Shea đã trở lại mái nhà, tay chắp sau đầu, nhìn lên bầu trời.

Bố mẹ gặp nhau khi mẹ đánh vào mặt bố bằng cây gậy chơi hockey. Mẹ nghĩ bố đang rình mò ngôi nhà bên cạnh. Hóa ra không phải, chỉ là một người mới ra tù đêm đó thôi. Con hỏi vì sao ấy à? Ồ, bố con từng ăn trộm hơn một triệu đô la.

Thở dài, tôi giằng mình ra khỏi quanh cảnh đó và quay xuống nhà. Hình dung Wyatt Dunn về nhà, ôm lấy tôi, âu yếm áp má lên tóc tôi. Angus sẽ không cắn anh, thậm chí không cả sủa. Chúng tôi ngồi xuống trong căn phòng ăn ít khi được dùng tới