pacman, rainbows, and roller s
Đời Không Như Là Mơ

Đời Không Như Là Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324411

Bình chọn: 10.00/10/441 lượt.

nựng dễ hơn.

“Thực ra là xong cả rồi ạ.” Và tôi phải thừa nhận, tôi thấy hụt hẫng. Không còn Callahan O'Shea trong nhà tôi nữa. “Anh ta làm việc rất tốt. Con cám ơn bố lần nữa, bố yêu.”

Ông mỉm cười. “Có gì đâu. Này, bố nghe nói con vào vai Jackson ở Chancellorsville.”

“Con được một con ngựa và mọi thứ,” tôi nói, mỉm cười khiêm tốn. Trong số thành viên của hội Anh Em Chống Anh Em có một ông chủ trang trại ngựa thi thoảng vẫn cho thuê ngựa, miễn là chúng tôi phải qua được lớp học cưỡi ngựa. Ái chà, tôi chỉ được phép cưỡi con Snowlight, một con ngựa lùn béo, già, màu trắng với bộ bờm mềm mại và mỗi khi nghe tiếng động lớn thì chỉ chực nằm xuống, nên màn tập hợp đoàn quân của tôi có phần ít gay cấn hơn dự định. Tuy nhiên, trong vai Đại tá Jackson, tôi sẽ bị bắt trong trận này, nên chứng ủ rũ của Snowlight lại thành hữu ích.

“À mà bố đã rất tuyệt trong trận Bull Run đấy ạ,” tôi nói. Bố gật đầu ra chiều hài lòng, lật một trang báo. “Mẹ đâu ạ?”

“Ở trong ga ra,” bố trả lời.

“Xưởng điêu khắc!” Có thể nghe giọng mẹ rõ mồm một từ phía xưởng – mẹ rất khó chịu khi ai đó nhắc tới nó như một cái ga ra, cảm thấy như chúng tôi đang hạ thấp sự thể hiện bản thân của mẹ.

“Mẹ đang ở trong xưởng điêu khắc! Làm mấy bức tượng khiêu dâm!” bố hét tướng lên đáp, đập tờ báo xuống bàn. “Cầu Chúa giúp bố, Grace, nếu bố mà biết mẹ con sẽ méo mó khi mấy đứa bọn con đi học đại học…”

“Bố biết đấy, bố có thể cố gắng để ủng hộ mẹ một chút…”

“Đấy không phải là khiêu dâm!” Mẹ đứng ngay ngưỡng cửa, mặt đỏ phừng do nhiệt độ của lửa thổi thủy tinh. Angus lao vào ga ra và sủa vào tác phẩm nghệ thuật của mẹ.

“Con chào mẹ,” tôi nói. “Mấy cái, à… tác phẩm điêu khắc ra sao rồi ạ?”

“Chào, con yêu,” mẹ đáp, hôn lên má tôi. “Mẹ đang cố gắng sử dụng một loại thủy tinh nhẹ hơn. Cái tử cung gần đây mẹ bán được nặng tới 40 cân, nhưng mấy cái nhẹ hơn này thì lại cứ vỡ. Angus, không được! Tránh xa cái buồng trứng đấy ra, bé yêu!”

“Angus! Bánh này!” tôi gọi. Con chó lao trở lại vào trong bếp và mẹ đóng cánh cửa lại phía sau, rồi lon ton chạy đến cái lọ đựng bánh cho chó đặc biệt bố mẹ để dành cho con chó của tôi (không có cháu thì thế đấy).

“Của mày đây, chó ngoan!” mẹ nựng. Angus ngồi xuống, rồi giơ hai chân trước lên, gần như khiến mẹ ngất lịm vì thích thú. “Yêu quá đi mất! Phải, mày đấy! Mày là đứa nhỏ đáng yêu! Mày là Angus-Thối bé nhỏ của bà!” Cuối cùng, mẹ đứng thẳng dậy để nhìn vào đứa con máu thịt của mình. “Thế chuyện gì đưa con đến đây, Grace?”

“Ồ, con chỉ băn khoăn không biết gần đây bố mẹ có nói chuyện với Margaret không,” tôi nói. Angus bực mình vì không còn được chú ý nữa, lon ton chạy đi phá phách cái gì đó. Từ sau vụ khóc lóc tưng bừng trong bếp nhà tôi, chị và tôi gần như không nói chuyện, giờ chị đang vùi đầu chìm sâu vào công việc hơn cả bình thường.

Mẹ đưa mắt nhìn bố vẻ cáu kỉnh. “Jim, con gái tới thăm kìa. Ông có nghĩ là nên bỏ tờ báo xuống và chú ý tới con bé không?”

Bố chỉ đảo mắt và tiếp tục đọc.

“Jim!”

“Mẹ, được mà. Bố chỉ đang thư giãn thôi. Bố vẫn đang nghe, phải không bố?”

Bố tôi gật đầu, nhìn mẹ tôi nhẫn nhịn.

“Về chuyện của Margaret và Stuart, ai mà biết được?” mẹ nói. “Chúng nó sẽ tìm ra cách thôi. Hôn nhân phức tạp lắm, con yêu ạ. Rồi một ngày nào đó con sẽ biết thôi.” Mẹ đập nhẹ vào tờ báo của bố, nhận một cái lườm. “Phải không, Jim? Phức tạp.”

“Với bà thì đúng thế,” bố gầm gừ.

“Nói tới chuyện cưới xin, con yêu, Natalie muốn đảm bảo là mọi người rảnh để gặp nhau nửa ngày Chủ nhật, con bé nói với con chưa?”

“Cưới xin? Cái gì?” Giọng tôi vỡ òa.

“Cái gì?” mẹ hỏi.

“Mẹ vừa nói, ‘nói tới chuyện cưới xin’. Hai người bọn họ đính hôn ạ?”

Bố hạ tờ báo xuống và nhìn tôi qua cặp kính. “Con không vấn đề gì với chuyện đó chứ, con gái rượu?”

“Ừm, vâng! Tất nhiên! Chắc chắn rồi! Con bé nói thế ạ? Nó chưa nói gì với con cả.”

Mẹ vỗ vai tôi. “Không, không, nó không nói gì cả. Nhưng Grace, con yêu…” Mẹ ngừng lại. “Có vẻ như là chuyện đó đang tới.”

“Ồ, con biết! Chắc rồi! Con hy vọng chuyện đó dẫn tới hôn nhân. Hai người đó rất hợp nhau.”

“Và giờ con có Wyatt rồi, vậy nên cũng chẳng phải là khó chịu lắm, đúng không nào?” mẹ nói.

Mất một giây, tôi suýt tuôn ào ra sự thật về Wyatt Dunn, vị bác sĩ thần thánh. Con thực sự chỉ dựng cái gã đó lên để Nat không cảm thấy tội lỗi thôi, thưa bố mẹ. Và ồ, tiện đây, có thể con đang có tí tình cảm với tên cựu tù nhà bên đấy ạ. Nhưng bố mẹ sẽ nói gì trước chuyện đó? Tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt họ, kinh hoàng, lo lắng, sợ hãi rằng tôi đã hóa điên. Cảm giác chắn chắn rằng tôi chưa quên được Andrew, rằng tôi đã tan nát đến không thể sửa chữa, rằng việc phải lòng Cal đã xác nhận rõ tình trạng tâm lý hoang mang của tôi. “Phải,” tôi chậm rãi nói. “Con có Wyatt. Và cả đống bài vở cần chấm điểm nữa.”

“Còn mẹ thì phải hoàn thành công việc nghệ thuật của mẹ,” mẹ nói, chọc vào tờ báo của bố một lần nữa. “Nên ông tự đi mà nấu bữa tối nhé.”

“Được rồi! Tôi rất muốn! Trình độ nấu nướng của bà cũng trôi xuống cống hết rồi, biết không. Kể từ khi bà trở thành một nghệ sĩ.”

“Người lớn hơn