
đều nói không được !
Quá mức khi dễ người mà, ỷ vào mình là trưởng phòng nên...... Tầm Thiên Hoan ở trong đầu đã đem lão xử nữ này bầm thây vạn chặt!
Thái thái quá bộ tựu tại trong đầu đã đem cái này vương Molly là
Được, hôm nay Tầm Thiên Hoan cô bất cứ giá nà, bất cứ giá nào cũng không nhịn nữa, chẳng qua chỉ là một vị trí viên chức nho nhỏ mà thôi, có gì đặc
biệt hơn người?! Dù nói thế nào, cũng tuyệt đối không thể mất mặt mũi
trước mặt Bắc Khả Uy!
Tầm Thiên Hoan ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt sáng như đuốc nhìn
Vương Molly, vẻ mặt quật cường:“Ok, --”
Chữ ‘Ok” âm còn chưa nói xong, Bắc Khả Uy trước mắt duỗi cánh tay ra, nắm ở bờ vai của cô,‘Ôn nhu’ nhìn chằm chằm vào cô, thấp giọng nói:“Tầm tiểu
thư, hiện tại cũng nên tính toán món nợ của chúng ta rồi!”
Tầm Thiên Hoan ngạc nhiên, nhìn hắn, trong nội tâm run lên, bước chân như tượng gỗ di động về phía trước......
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người, Vương Molly không khỏi xoa xoa mồ
hôi ở thái dương...... Thật sự là đáng sợ, cô ta cứ như thế nhìn Bắc Khả Hâm [ Bắc Khả Uy '>, cũng cảm giác được từ trên người hắn phát ra hơi
thở nguy hiểm, xem ra, Tầm Thiên Hoan lần này là chết chắc rồi...... Bắc Khả Uy rất ‘Ôn nhu’ nắm cả bả vai Tầm Thiên Hoan đi một hồi, mắt thấy đến cửa thang máy, lập tức nhấn mở ra.
Đột nhiên, cổ tôiy Bắc Khả Uy hơi dùng sức, lập tức đem Tầm Thiên Hoan đẩy
vào trong thang máy, Tầm Thiên Hoan không hề có sức chống đỡ, mạnh mẽ
ngã vào trong thang máy, cánh tôiy bị đau không thôi, nhíu nhíu mày, tức giận nhìn Bắc Khả Uy:“Anh làm đau tôi!”
Bắc Khả Uy ngoảnh mặt
làm ngơ, đôi môi mỏng nguy hiểm quyến rũ ra một vòng cung vui vẻ tàn
khốc: “Chị dâu cưng của tôi ơi, hai ngày qua sống rất tốt?”
Tầm Thiên Hoan nhìn hắn cười cười:“Chỉ cần không gặp anh, thì tôi vô cùng mạnh khỏe.”
Bắc Khả Uy hừ lạnh, lạnh nhạt liếc qua Tầm Thiên Hoan:“Làm thiếu phu nhân
Bắc gia danh vọng lại bày đặt không làm, hết lần này tới lần khác chạy
đến nơi đây để bị người ta sai khiến, mặc người chém giết, có phải trời
sinh cô số hạ tiện hay không?”
Tầm Thiên Hoan mắt sáng quắc, ngón tay khẽ run, ánh mắt quật cường nhìn chằm chằm vào Bắc Khả Uy:“Xin anh
nói chuyện tôn trọng một chút!”
“Tôi chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”
Trong ánh mắt Tầm Thiên Hoan không thể che hết phẫn nộ:“Tôi có tự do của tôi, tôi muốn làm cái gì thì làm cái đó, Bắc gia các người dựa vào cái gì
quản tôi?!”
Ánh mắt lợi hại của Bắc Khả Uy bắn thẳng đến Tầm
Thiên Hoan, lạnh lùng nói:“Vậy cô cũng bớt việc làm mất mặt mũi Bắc gia
chúng tôi đi!”
Thân thể Tầm Thiên Hoan rõ ràng chấn động, trong
ánh mắt kia hiện lên dị quang, đáy mắt có một vòng bị thương không dễ
dàng phát giác, dần dần xiết chặc nắm tay, cố gắng đè nén sắp tức giận
bộc phát, mục quang trong nháy mắt chuyển thành kiên nghị, bình tĩnh
nói:“Anh nói cái gì?”
Bắc Khả Uy lạnh như băng nói:“Cô cũng đừng ở trong này làm mất mặt xấu hổ, chớ quên, thân phận của cô bây giờ chính
là thiếu phu nhân của Bắc gia, cô có biết hay không, mỗi một việc cô làm hiện giờ đều quan hệ đến mặt mũi Bắc gia, cá nhân cô bần cùng thì mặc
cô, nhưng nếu cô làm mất mặt mũi Bắc gia, tôi tuyệt đối sẽ không buông
tha cho cô!”
Thanh âm của Bắc Khả Uy, giống như lưỡi kiếm băng
sắc bén ngàn năm tạo thành, hung hăng cắm vào trái tim Tầm Thiên Hoan,
tôn nghiêm tại thời khắc này triệt để bị thương. Tầm Thiên Hoan bỗng
nhiên giơ tay lên, đinh đánh vào khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng đómột
quyền, chỉ là, tay giương đến giữa không trung, liền bị bàn tay mạnh mẽ
của Bắc Khả Uy kiềm chế ở cánh tay của cô, không thể cử động.
Ánh mắt Tầm Thiên Hoan hung hăng bắn về phía Bắc Khả Uy, ánh mắt kia giống như đao, hận không thể một đao chém nát hắn!
Bắc Khả Uy lạnh lùng nói:“Cô tốt nhất an phận một chút cho tôi!”
Tầm Thiên Hoan gắt gao cắn môi, thật lâu mới lên tiếng:“Tôi mạn phép không! Anh có thể làm gì tôi?”
Nhìn qua ánh mắt khiêu khích của Tầm Thiên Hoan, Bắc Khả Uy nhất thời nổi giận:“Tiện nhân!”
Bỗng nhiên cảm thấy trên môi, một màu hồng kỳ dị, dị thường chói mắt, có một mùi tanh nồng, thì ra, sợi sợi chất lỏng là máu......
“Bắc gia các người càng tiện hơn!”
Bắc Khả Uy đột nhiên u ám, như sứ giả trong đêm tối, trầm mặc một lát, chợt không hề có nhiệt độ nói:“Khi nào thì trở về?”
Tầm Thiên Hoan khiêu khích liếc qua Bắc khả Uy:“Xem tâm tình.”
“Tốt,” Bắc Khả Uycười lạnh:“Chỉ có điều, tôi muốn trả lời cô một câu, cũng
không nên dung danh phận thiếu phu nhân của Bắc gia khoe khoang khắp nơi nhé.”
Cô không ở Bắc gia, hắn rất khỏe, đở phải mỗi ngày nhìn thấy gương mặt xấu xí của cô làm mất khẩu vị.
Tầm Thiên Hoan hừ lạnh:“ Thân phận thiếu phu nhân Bắc gia sẽ chỉ làm tôi cảm thấy buồn nôn!”
Bắc Khả Uy nhắm mắt lại, trong sâu thẳm, nhìn không ra bất luận tâm tình
gì, nói:“Chính là, vì tiền, dù cho có chán ghét, cô cũng có thể lơ đễnh
không phải sao?”
“Đúng thì thế nào?!” Tầm Thiên Hoan đột nhiên
dùng sức giãy khỏi Bắc Khả Uykiềm chế, ngược lại chuẩn bị cửa thang máy
mở thì chạy ra.
Bắc Khả Uy ánh mắt sắc bén, cánh tay dài duỗi ra, bàn t