
n thần sắc tự
nhiên, chính là cũng dung túng nói: “Tiểu Nhiễm không vui sao?”
“Đúng, ta không thích.” Ta muốn nhìn, nếu ta không thích, hắn lại sẽ làm như thế nào?
Nhóm mỹ nữ như hoa, thật xin lỗi, ta không phải là loại người ở mặt
ngoài nên đối với các ngươi thật tốt, mà sau lưng lại cho các ngươi mỗi
người một đao, ta là loại người cầm kiếm, giáp mặt đâm vào trái tim của
các ngươi.
Cho nên các ngươi nếu xuất hiện ở tại trước mặt ta, liền chớ có trách ta.
Ta khóe môi hơi hơi gợi lên, cười đến sáng lạn, cười đến vô tội.
Nếu hắn muốn diễn trò, nếu hắn muốn tình thâm nghĩa trọng, như vậy ta liền thành toàn hắn.
Nhìn hắn là tức giận ba ngàn mĩ quyến, hay là tức giận ta?
Hắn bước nhanh tới ôm lấy thắt lưng của ta, ánh mắt của hắn nhìn
thẳng vào mắt của ta, đó là ôn nhu, cùng sủng nịch “Nếu Tiểu Nhiễm không thích, bổn vương liền làm cho các nàng rời đi.”
Lời vừa nói ra, nữ nhân phía dưới sớm âm thanh kêu thật cao, nhưng
là hắn tựa hồ mắt điếc tai ngơ, tựa như chỉ có nhìn thấy một mình ta,
cùng đợi đáp án của ta.
Môi nở nụ cười, đầu ngón tay quấn quanh tóc đen của ta, coi như ôm lấy ta liền có được toàn thế giới.
Chính là tiếp tục diễn hình dáng mĩ cũng không quá là yêu nghiệt,
đồng dạng ta thân là yêu nữ sẽ không bị mê hoặc, cũng không sẽ nhượng
bộ.
Vì thế cười, dựa vào người hắn, nhìn đám mỹ nữ bất mãn kia nói: “Vậy thỉnh các tỷ tỷ thu thập đồ đạc, ngay hôm nay liền rời đi.”
Ác danh vốn là bên ngoài, cần gì lại phải đến đảm đương danh người tốt làm gì?
Nữ nhân đó là rất yếu đuối, mới tùy ý nam nhân này ba vợ bốn nàng
hầu, thậm chí còn tại ngầm tranh giành tình nhân, lại đã quên cục diện
như vậy là vì ai dựng lên.
Mặc dù là giả, ta cũng không muốn nghĩ cả ngày ứng phó với đám nữ tử ghen tuông này, cho nên vẫn là làm cho các nàng sớm rời đi là tốt nhất
- [1'>: chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu : Mẫu đơn hoa hạ tử, Tố quỷ dã phong lưu : 牡丹花下死,做鬼也風流 Được chết dưới hoa mẫu đơn, thì làm quỷ vẫn phong lưu
[2'>: tề nhân chi phúc:ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.) “Vương gia, xin người…” Khúc Nhược Vân mở miệng, làm như nên vì những mỹ nữ này cầu tình.
Mà ta cũng là ly khai ôm ấp của Cơ Lưu Tiêu, nghênh hướng về phía
nàng, vô cùng thân thiết cầm lấy cánh tay của nàng, vô tội cười nói: “Tỷ tỷ, không phải người nói cùng với ta độc hưởng Vương gia sao? Vì sao
giờ phút này còn muốn thay các nàng cầu tình?”
Khi nói chuyện, ta còn vô tội nhìn phía đám mỹ nữ kia, sau đó vừa
lòng khi nhìn thấy ánh mắt các nàng kia hoài nghi nhìn về phía Khúc
Nhược Vân.
Nữ nhân ngu xuẩn dễ dàng bị kích động, cho nên cũng dễ dàng phản hướng lại chiến tướng.
Khúc Nhược Vân tưởng mượn đao giết người, ta đây liền làm cho đao quay lại đâm vào nàng.
“Ngươi gạt chúng ta…”
“Ngươi thế nhưng cùng một phe với nàng.”
…
Từng trận thanh âm thảo phạt đột nhiên đánh úp về phía Khúc Nhược Vân, làm cho ánh mắt nàng nhìn ta càng sắc bén hơn.
Chính là ta lại đối với ánh mắt của nàng làm như không thấy, cười
đến sáng lạn hơn “Các tỷ tỷ, về sau nếu có tái giá, nhất định phải tìm
một phu quân tốt, đừng tái giá nhầm làm mất thanh xuân của chính mình.”
Lời này tất nhiên là mang theo vài phần trào phúng đối với Cơ Lưu Tiêu.
Ta không phải là một người thể hiện ra mặt ngoài biết yêu thương
người, ta không thể làm được ai cũng không thương tổn, cho nên mặc kệ
như thế nào, ta cũng không thay đổi chủ ý, nên rời đi vẫn là rời đi.
Huống chi, Cơ Lưu Tiêu cho không được các nàng hạnh phúc.
Về phần Khúc Nhược Vân, nàng thân phận cao quý, cũng không phải là
chỉ bằng một câu của ta liền có thể mạt sát được nàng, cho nên trong
cuộc sống về sau mặc kệ ta nguyện ý muốn hay không muốn, ta đều phải
cùng nàng đấu pháp.
Chính là ánh mắt của Khúc Nhược Vân nhìn ta quá mức sắc bén, tổng
cảm thấy làm như hận ta sâu đậm, ta không rõ Cơ Lưu Tiêu rốt cuộc có mị
lực gì, vì sao nàng nhưng lại để ý hắn như thế?
Mà người khởi xướng là Cơ Lưu Tiêu lại chính là đứng ở một bên, khóe môi mang theo nụ cười, nhưng không có tỏ vẻ gì nhìn những nữ nhân này
vì hắn tranh đấu.
Vô tình, quả nhiên là vô tình.
Trách không được trên chiến trường mọi người vừa nghe đến danh hào của hắn liền mới nghe tên mà đã sợ mất hồn, mất vía.
Hắn là yêu nghiệt, liền nhất định là tai họa loạn thiên hạ.
Chính là những nữ nhân này như thiêu thân lao đầu vào lửa yêu thương hắn lại thấy không rõ, nghĩ đến kia cười liền thật là cười, ôn nhu đa
tình, sa vào ở dưới tươi cười của hắn, lại không biết nói chính mình sớm né tránh cũng không thể né được, vạn kiếp khó mà có lại được.
“Nếu là Tiểu Nhiễm cho các ngươi rời đi, các ngươi liền rời đi đi.” Hắn
nói được rất tự nhiên, cứ như là một việc hiển nhiên phải diễn ra, nói
được ôn nhu đa tình như trước, lại đem ánh mắt hoàn toàn chỉ nhìn về
phía ta.
Vô số đạo ánh mắt chói mắt bắn thẳng về phía ta, ta lại cười yếu ớt như
trước, ra tiếng kêu: “Quản gia, đưa nhóm thị thiếp của Vương gia rời
đi.”
Ta là Nguyệt Liễu Lăng, chuyện ta không thèm để ý đến nhất đó là ánh mắt của người khác, ngày xưa